Hứa Tiên nói:
- Cổ tướng quân, ngươi nhớ ra không?
- Cổ tướng quân? Ngươi là ai? Hiện tại là khi nào?
Hạn Mị ngẩng đầu lên, nói chuyện tuy rằng không rõ, nhưng con ngươi đã dần dần khôi phục linh động.
- Tướng công, ngươi nhận ra hắn sao?
Tiểu Thiến đi tới bên cạnh Hứa Tiên, trên mặt có chút kinh dị.
Hứa Tiên chỉ chỉ vào đầu:
- Ký ức kiếp trước, đây thật là coi như chuyện cũ trong quá khứ. Ta đã
từng cùng các ngươi nói qua, ta có một đời ký ức là ở trên chiến trường
chém giết. Đó đại khái là mấy trăm năm trước đi! Sau khi Thục Hán diệt
vong loạn thế, vào lúc đó ta đã gặp người này.
Hắn đã từng vì
luyện tâm, dung hợp rất nhiều ký ức kiếp trước. Những ký ức này phức tạp cực kỳ khó phân biệt. Hơn nữa đều là chuyện hơn trăm năm trước, thời
gian đại khái cũng không tồn tại ký ức tất yếu. Lại không ngờ tới thật
có thể nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.
Hứa Tiên lại nói với Hạn Mị:
- Khi đó ta họ Địch, ngươi quên rồi sao? Chúng ta đều là Phiêu Kỵ Tướng
Quân, sau khi ngươi đi đến Giang Nam, khí hậu không quen, thân nhiễm
trọng bệnh mà chết. Bất quá ta cũng không sống lâu hơn ngươi vài ngày.
Không lâu sau đã trúng mai phục, toàn quân bị diệt.
Hắn cười khổ buông tay, đó là chiến tranh hắn đã "tự mình" kinh lịch qua, bất quá bất đắc dĩ lấy thất bại kết thúc.
Trong cái loại loạn thế này, lại là trên đường hành quân, sao có thể đào
huyệt gì được, thoáng sửa sang một chút, sau đó liền đem thi thể mai
táng qua loa xuống. Chuẩn bị sau khi thắng lợi lại mang về gia hương,
hảo hảo an táng. Bất quá đại quân bị diệt, liền không còn ai có thể nhớ
tới một tòa cô phần này nữa. Thương Hải Tang Điền, phần mộ lại bị chôn
vùi, biến thành ruộng tốt. Nếu không có vừa vặn mai táng lên mặt đất.
Hắn lại dựa vào Băng Thiền chi lực có thể khiến nhục thân không bị thối
rữa, biến thành Hạn Mị chỉ sợ cũng triệt để biến mất ở trong dòng sông
lịch sử dài dằng dặc.
Hạn Mi nghe được lời nói của Hứa Tiên, thoáng cái ngây người:
- Mấy trăm năm trước? Không, điều đó không có khả năng, ngươi nhất định
đang gạt ta. Ta nhất định phải trở lại, ta đã thề rằng sẽ trở về.
Hứa Tiên thở dài:
- Ta cũng muốn nói cho ngươi là ta đang lừa ngươi. Đáng tiếc ta thật sự không có.
Vừa cảm giác tỉnh lại, trăm năm đã qua, toàn bộ người quen thuộc, đều đã
thành mây khói tiêu tán, loại tâm tình này e là không dễ dàng thừa thụ.
Hạn Mị lảo đảo đi tới bên cạnh dòng sông, nương theo ánh trăng, ảnh ngược
rõ ràng hiện ra bộ dáng lúc này của hắn. Vừa thấy được chiến giáp đã mục nát không chịu nổi, đang miễn cưỡng khoác ở trên người mình kia, đây
từng là chiến giáp do công tượng tốt nhất chế tạo. Không có thời gian
trăm năm tuyệt đối không thể tiêu mòn thành bộ dáng này được.
Thân hình Hạn Mị run lên, quỳ rạp xuống bên cạnh dòng nước, khóc rống lên.
Ngao Ly liếc mắt một cái, hỏi Hứa Tiên:
- Hắn làm sao vậy? Chết được sống lại còn không vui?
Hứa Tiên nói:
- Nếu là có một ngày, ngươi vừa cảm giác tỉnh lại, ta, tiểu Thanh, tiểu Thiến đều biến mất không thấy, ngươi sẽ thế nào?
Ngao Ly lộ ra dáng tươi cười quỷ bí:
- Đó thực sự là quá tốt!
Tiểu Thanh nói:
- Nếu như không muốn nhìn thấy chúng ta vậy thì lập tức chết đi cho ta!
Một tiếng rít gào tê tâm liệt phế cắt đứt lời nói của các nàng, Hứa Tiên
kinh hãi quay đầu lại, chỉ thấy Hạn Mị ngửa mặt lên trời huýt sáo dài
bao hàm vô tận không cam lòng và oán giận, răng nanh đột khởi, hai mắt
đỏ đậm, dòng sông dưới thân hắn cấp tốc khô cạn.
- Uy, ngươi lãnh tĩnh một chút!
Hứa Tiên tiến lên, lấy tay vỗ về phía vai Hạn Mị, vài đạo quang mang chợt
lóe, Hứa Tiên Hứa Tiên một bước chỉ thấy ống tay áo đã bị cắt nát bấy.
Hứa Tiên ngẩng đầu lên, lộ ra thần sắc kinh ngạc, cũng bởi vì Hạn Mị trước
mắt, chỉ thấy một ma đầu hắc sắc không biết từ nơi nào bay tới, một đầu
lao vào trong thân thể Hạn Mị. Tiếng gầm gừ của Hạn Mị càng trở nên thê
lương.
Tiếng tê rống phẫn nộ này đã vượt lên trước khả năng lỗ
tai người có thể nghe được. Không đủ để truyền
lại đến mọi người trong
lúc ngủ mơ. Nhưng ở trong thành Hàng Châu, vì mọi người ngủ yên mà tìm
không được cũng đủ dục niệm, ma đầu bỗng nhiên không hẹn mà cùng ngẩng
đầu lên, hưng phấn rời khỏi, cùng bay về một địa phương đồng nhất. Sự
tình như vậy liền phát sinh tại mỗi một thành trấn trong phương viên
trăm dặm.
Hứa Tiên dựa vào Thông Thiên Nhãn, chỉ thấy trên bầu
trời, không biết có bao nhiêu ma đầu, giống như châu chấu vọt tới, như
đám thiêu thân lao đầu vào lửa, đầu nhập trong thân thể Hạn Mị, càng đều bị oán giận của hắn hấp dẫn.
Tình thế như vậy, Hứa Tiên cũng
không biết làm sao ngăn cản, ma đầu vốn là rất khó tiêu diệt, càng đừng
nói là có ngàn vạn con ma đầu như vậy vọt tới.
Khi một ma đầu
cuối cùng đầu nhập trong thân thể Hạn Mị, liền hạn áo giáp rách nát trên người hắn tan rã ra, trên thân thể lõa lồ sinh ra một tầng thanh hắc
sắc lân giáp. Trên đầu lộ ra một đôi sừng nhọn thật dài, phía sau mọc ra một đôi cánh dơi, vỗ cánh bay về phía bầu trời.
Cát bụi điên
cuồng đập vào mặt mà đến, vùng sông nước Giang Nam tư nhuận này trong
sát na biến thành hoang mạc. Từ trên cao nhìn lại, lấy Hạn Mị làm trung
tâm, một vòng khô vàng cấp tốc lan rộng ra, chim bay cá lội bị nó bao
phủ lập tức biến thành thi thể khô héo.
Tiểu Thiến vội hỏi:
- Tướng công, không thể để hắn rời khỏi nơi đây.
Nếu là để hắn đến các thành trấn, địa phương khác sẽ dẫn phát không chỉ là nạn hạn hán mà thôi.
Không cho nàng nói xong, Hứa Tiên đã phi thân nắm lấy chân Hạn Mị, dùng lực
kéo xuống mặt đất. Ầm ầm một tiếng, chân của Hạn Mị ở trên đường sông
đụng ra một cái hố to. Hứa Tiên cũng như lưu tinh rơi xuống, rơi vào
trong hố sâu, nặng nề đạp lên ngực Hạn Mị đang muốn đứng dậy, lôi quang
sí bạch sắc làm tan rã phản kháng của hắn.
Hứa Tiên liếm liếm
môi, cũng cảm thấy trên miệng một trận khô khốc, đã có thể khiến chính
mình sản sinh cảm giác không khỏe như vậy, nếu là thả hắn chạy trốn tới
bất cứ một địa phương nào. Kết quả đều là tai nạn, chỉ là thương cảm Hạn Mị này thân bất do kỷ, không phải đến vạn bất đắc dĩ không muốn hạ sát
thủ, nhân tiện nói:
- Dừng tay lại.
Liền nhắm lại hai tròng mắt
hai tay hai tay tạo thành chữ thập trong miệng bắt đầu niệm tụng kinh
văn, muốn lấy Phật pháp độ hóa hắn, giúp hắn tẩy trừ ma niệm khôi phục
thần chí.
Nhưng kiếp lôi dừng lại, Hạn Mị huy trảo muốn công kích Hứa Tiên. Ngao Ly tiểu Thanh một tả một hữu, giẫm lên hai tay của nó.
Kim sắc Phạn văn Hứa Tiên trong miệng Hứa Tiên tuôn ra,, rơi vào trên người Hạn Mị, Hạn Mị rít gào giãy dụa cực đoan vẻ thống khổ cực đoan. Nhưng
dựa vào pháp lực của ba người Hứa Tiên, Hạn Mị tuy rằng cường hãn lại
đâu thể nào giãy thoát được.