- Nương nương, ta ngưỡng mộ văn hóa Trung Thổ đã lâu, sau một khoảng thời gian ở lại nơi này, đã không muốn trở lại nữa.
- Ngươi không cần sợ hãi, tuy rằng không có binh mã, bất quá nơi này
chúng ta có một vị cái thế kỳ tài, lương đống quốc gia có thể coi mười
vạn đại quân như không có gì. Có hắn giúp ngươi mà nói, đoạt lại vương
vị chỉ là một việc dễ dàng. Ngươi nói có đúng không Hứa Tiên?
Hoàng
hậu nương nương quay đầu nhìn về phía Hứa Tiên, đến hoàn cảnh này, xem
ngươi còn dám cậy tài khinh người, cùng ta ngang ngược.
Văn võ bá quan vừa mới kiến thức sát khí của Hoàng hậu nương nương, thầm nghĩ:
lần này Hứa Tiên sợ là gặp nạn rồi, ai bảo hắn lại đem da trâu thổi nát, hiện tại cũng là gieo gió gặt bão.
Nhưng Hứa Tiên mỉm cười, chắp tay nói:
- Đúng thế!
Hoàng hậu nương nương vốn chỉ là chèn ép kiêu căng của Hứa Tiên, lại không
nghĩ rằng hắn thực đáp ứng xuống. Trường An và Đông Doanh không chỉ có
cách xa nhau thiên sơn vạn thủy, hơn nữa thâm nhập trong địch doanh, vừa rồi nàng còn giết sứ tiết của đối phương, lần này đi căn bản là dữ
nhiều lành ít. Nàng cũng không nguyện đem Đại Hạ thi tiên đưa đến nơi
man di chịu chết:
- Ngươi thực sự đáp ứng?
Vũ Đằng Thành quay đầu dùng ánh mắt cầu xin, nhưng Hứa Tiên nhìn cũng không thèm nhìn:
- Đúng, thần đáp ứng. Lần này sứ tiết Đông Doanh bị giết, Oa nhân nói
không chừng sẽ có hành động xâm phạm. Không, là nhất định sẽ có xâm
lược, so với đến lúc đó lại khuyên nhủ bọn họ thối lui, không bằng phòng hoạn từ lúc chưa xảy ra. Vì quân phân ưu vốn là hành động bổn phận của
thần.
Phen lời nói tràn đầy chính nghĩa này cũng không chỉ là nói hình thức. Ban đầu phản loạn Lĩnh Nam tuy rằng vừa mới bắt đầu đã bị
hắn ngăn cản, nhưng thấy những thảm trạng đồ sát hàng loạt kia, vẫn là
hối hận chính mình đã không ra tay kịp thời. Dựa theo tình thế hiện nay
mà xem, Đông Doanh cũng nhất định sẽ có một lần làm loạn, có thể là quấy nhiễu vùng duyên hải, hoặc có thể là trực tiếp lên đất liền bán đảo.
Ngư Huyền Cơ tính toàn còn cần một chút thời gian. Hiện tại hắn nán lại ở
trong kinh thành cũng không có chuyện gì làm, không bằng trước tiên đem
việc này bình định, thuận tiện tìm kiếm một chút lực lượng Đông Hoàng
Thái Nhất lưu lại. Xem có thể dùng nó đánh vỡ bình cảnh hiện nay hay
không. Dù sao không thể để tất cả hi vọng đều ký thác ở trên người khác, chính mình nỗ lực đề thăng thực lực mới là căn bản.
Nguyên bản
Vũ Đằng Thành sắp bị hù chết đã đứng ngây ngốc, nhìn Hứa Tiên tràn ngập
tự tin, trong lòng sợ hãi than, đây là hạng nam nhân khí phách cỡ nào a! Quả thực là chưa từng nghe thấy, hắn thực sự cho rằng dựa vào một mình
bản thân là có thể giúp mình đoạt lại vị trí tướng quân sao? Thật sự có
thể làm được, năm xưa khi lần đầu tiên nhìn thấy hắn, không phải hắn
cũng là làm như vậy sao?
Hoàng hậu nương nương cách bức rèm che
cùng Hứa Tiên bốn mắt nhìn nhau, cũng bị sự trấn định ẩn chứa trong đó
chấn trụ, nói không ra lời:
- Ngươi đã có tự tin như vậy, thì phong ngươi làm sứ tiết, đi sứ Đông Doanh!
- Dạ, nương nương!
Lương Vương cũng không ngờ tới sự tình sẽ phát triển đến một bước này, ánh mắt âm u nhìn về phía Hứa Tiên, trong lòng oán hận:
- Hay cho Hứa Tiên, Thiên Đường có đường ngươi không đi, Địa ngục không
cửa ngươi lại vào, lần này nhất định sẽ khiến ngươi có đi không có về.
Hứa Tiên tựa như có cảm giác, quay đầu lại nhìn Lương Vương một cái.
Lương Vương cả người chấn động, chỉ cảm thấy ánh mắt kia phảng phất như đã
xuyên thấu toàn bộ suy nghĩ của hắn, chỉ là trong đó ẩn chứa tựa như
không phải oán giận, cũng không phải cảnh cáo, mà là thương hại. Như là
hắn từ chỗ cao không thể đo lường được nhìn xuống, đã thấy hắn đang giãy dụa, cũng thấy được con đường cuối cùng trong tương lai của hắn.
Lúc này, thái giám mới bẩm báo:
- Nương nương, quận chúa đại nhân đã đến!
Doãn Hồng Tụ vừa đi vào triều đường, liền hấp dẫn mọi người chú mục. Nàng
tóc mây vấn cao, cắm kim thúy minh châu vô giá,
theo vòng eo của nàng
đong đưa nhẹ nhàng rung động. Một thân la y lộng lẫy này, khẽ kéo vạt
áo, trong lúc đi lại, ngẫu nhiên thấy được hai điểm giày thêu.
Một đôi mắt hoa đào trong lúc nhìn sinh, trời sinh đã có một cổ mị ý, theo
niên kỷ dần tăng, càng phát ra rung động tâm hồn. Chỉ là nàng cũng không phải nữ tử tầm thường, trong lòng tự có một cổ kiên trì, vài thập niên
qua chưa từng vứt bỏ, có thể nói là "Cụ bách tùng chi cốt, hiệp đào lý
chi tư".
Sứ tiết người Hồ nghĩ thầm, thảo nào Khả Hãn hết lần này tới lần khác muốn kết hôn với nữ nhân này.
Doãn Hồng Tụ hướng phía tiểu hoàng đế khom mình hành lễ qua đi, Lương Vương
lập tức tiến lên khen ngợi chí khí của Doãn Hồng Tụ vì nước vì dân cam
nguyện đến biên cương xa xôi hòa thân, nhất định sẽ lưu truyền thiên cổ.
Doãn Hồng Tụ nhìn quanh bốn phía, dừng lại trên mặt Hứa Tiên một chút, Hứa
Tiên lại hướng phía nàng mỉm cười, nàng lập tức dời ánh mắt đi.
Hoàng hậu nương nương nói:
- Ngươi là muốn thế nào, hôm nay trước mặt toàn triều văn võ, sẽ nói rõ ràng ra thôi!
Doãn Hồng Tụ ngẩng đầu nói:
- Ta không đồng ý!
Doãn Hồng Tụ quả quyết để chúng thần thậm chí Hoàng hậu nương nương đều là
ngẩn ra, trước đó vài ngày nàng cũng không phải là như vậy.
Lương Vương vội vã khuyên nhủ:
- Quận chúa còn mời suy nghĩ lại a. Chuyện này có liên quan đến bang giao của hai nước, cùng sinh tử của vô số tướng sĩ lê dân biên quan...
Hắn đã thu hối lộ của người Hồ, hứa hẹn sẽ giúp bọn hắn hoàn thành việc này.
- Hồng Tụ chính là một giới tiểu nữ tử, có đức có tài gì có thể thao túng quân quốc đại sự. Lương công làm đến Tướng Quốc, chẳng lẽ không thể
thay tướng sĩ bách tính biên quan phụ trách sao? Nếu là như thế Hồng Tụ
không biết Tướng Quốc này còn có tác dụng gì nữa? Không bằng ở trong
nước liền chọn nữ tử giai lệ, man di kia đánh qua đây, liền tặng đi để
hòa thân là được...
Doãn Hồng Tụ từ chỗ Hứa Tiên biết được đủ loại
hành vi của Lương Tướng Quốc, liền vẻ mặt rất là bất thiện. Chờ tới khi
nào cùng cô cô đơn độc ở chung, còn muốn hảo hảo khuyên nàng một chút,
đề phòng vị Lương Vương này.
Lương Vương bị chế ngạo một phen, vẻ mặt xanh tím, lại không thể phản bác, oán hận nói:
- Chỉ tiểu nhân và nữ tử khó nuôi dưỡng!
Tiểu hoàng đế vỗ tay cười nói:
- Đúng vậy, đúng vậy. Sao phải gả tỷ tỷ cho đám man di kia, trẫm muốn
phái đại quân đi thảo phạt bọn họ. Không. Không cần đại quân. Chỉ cần có Hứa Tiên là được...
Hắn phảng phất như đã hoàn toàn tin tưởng loại
chuyện hoang đường là Hứa Tiên có thể thối lui mười vạn đại quân này.
Tuy rằng chuyện hoang đường ấy kỳ thực là sự thật, nhưng Hứa Tiên cũng
hiểu được có chút kỳ quái.
Mấy sứ tiết người Hồ vẻ mặt nhất thời
khó coi, bất quá có tiền lệ của mấy sứ tiết Đông Doanh trước kia. Bọn họ cũng không dám nhiều lời.
Hoàng hậu nương nương trừng mắt với tiểu hoàng đế một cái.