Cái miệng nhỏ của Nhu Gia công chúa đã thành hình chữ O, tràng diện
như vậy, vài chục năm rồi nàng cũng chưa từng thấy qua. Không khỏi nhớ
tới mới vừa rồi, nàng hỏi Hứa Tiên là dùng chiêu số gì, Hứa Tiên tự tin
tràn đầy nói cho nàng:
- Một khóc, hai làm loạn, ba thắt cổ.
Cái gọi là nữ nhân tất sát kỹ, chỉ cần ba chiêu này vừa sử ra, không mấy nam nhân chống đỡ được.
Hoàng hậu nương nương lau sạch nước mắt trên khóe mắt, nhẹ nhàng thở ra một
hơi. Mặc dù có chút mất lễ nghi, nhưng cuối cùng cũng đem hài tử này lừa gạt được. Đem Nhu Gia công chúa đang nhìn nàng, giơ tay làm một thủ thể chớ có lên tiếng, đã thấy Nhu Gia nhịn không được cười, bộ dáng rất là
thân thiết.
Mặt nàng đỏ lên, bị nữ nhi của chính mình dùng thần
tình như vậy đối đãi, đối với nàng mà nói vẫn là lần đầu tiên. Lại quan
sát vẻ mặt quấn quýt của nhi tử ở trong lòng, nàng tự nhiên cảm thấy ấm
áp hơn rất nhiều. Mặc dù người nhẫn tâm kia đã rời đi rồi, nàng cũng
không phải là lẻ loi một mình.
Hứa Tiên, xem như bản cung nợ ngươi một phần nhân tình này đi.
Vì vậy đợi được một lần nữa ăn cơm, bầu không khí đã hòa hợp hơn rất
nhiều, Hoàng hậu nương nương vẫn như cũ "giả trang" thành hình tượng từ
mẫu:
- Nhu Gia, hôm nay sinh hoạt có từng được như ý không? Nếu có chỗ nào không thoải mái, cứ nói cho mẫu hậu biết.
Nhu Gia công chúa vội vã buông chiếc đũa:
- A? Ta..ta hiện tại rất tốt.
- Hoàng nhi, ngươi thì sao?
Tiểu hoàng đế cắn chiếc đũa:
- Ta sao, ta vẫn là muốn đến thế giới bên ngoài, nhìn danh sơn đại xuyên
trên sách kia, bất quá xem ra cuộc đời này là không có biện pháp, Hứa
Tiên nói đúng, đây là số mệnh của ta đi sao!
Mặc dù một ngày kia thực nắm quyền, cũng không có khả năng tùy tâm ngao du khắp nơi, cải trang
du ngoạn bất quá là chuyện ở trong sách. Giang Nam kia càng hao tài tốn
của, những đạo lý này hắn đều hiểu rõ.
Hoàng hậu nương nương biết mục đích của mình đã đạt được, nàng chính là muốn cho hắn nhận mệnh,
không nên lại sinh ra huyễn tưởng nữa. Chân chính có thể khiến người
nhận mệnh, cũng không phải là uy nghiêm và cường quyền, mà ôn nhu và
trách nhiệm như thế này. Nhưng nhìn nhãn thần chờ mong của hắn chuyển
thành ảm đạm, trong lòng nàng lại không có bao nhiêu vui mừng. Nàng bỗng nhiên nhớ tới theo như lời Hứa Tiên, ngươi thực lưu ý qua bọn họ nghĩ
muốn cái gì sao?
Ngoài cửa sổ, một mảnh tuyết hoa hình lục lăng trong suốt, khẽ bay bay từ trên bầu trời rơi xuống.
Khi sắc trời đã muộn, Phan Ngọc từ nha môn trở về, vừa mới bước vào bên
trong, đã bị Hứa Tiên ôm vào trong ngực, ở bên tai của nàng nhẹ giọng
nói:
- Minh Ngọc, đêm nay sẽ không ai đến quấy rối chúng ta.
Phan Ngọc ngượng ngùng rất nhiều, vẫn cứ lại cười nói:
- Phải không? Ta xem vị tất đã phải a!
Hứa Tiên một tay đem vòng eo nhỏ của nàng bao quanh, rồi ôm ngang nàng lại, mỉm cười nói:
- Hiện tại trừ ngươi, ai cũng không thể ngăn cản ta!
Phan Ngọc chỉ cảm thấy cả người nhẹ nhàng bay bổng, nằm ở trong vòng tay của hắn, tâm thần cũng nhẹ nhàng không tự chủ được làm bộ nói:
- Liền tùy ngươi đi sao!
Hứa Tiên được đồng ý, cười ha hả, bước vào trong phòng.
Đình viện lại trở nên thanh tĩnh, chỉ có tuyết mịn nhẹ nhàng bay lượn, rải lên một tấm thảm trắng.
Nhưng không bao lâu sau, một thân ảnh yêu kiều, cũng không có chạy vào
trong phòng, ở trên mặt đất lưu lại hai hàng dấu chân mờ nhạt,
trong miệng hô lên:
- Hứa Tiên, Hứa Tiên!
Trong phòng trên cái giường lớn mềm mại, Hứa Tiên đang ức hiếp trên
thân hình yểu điệu của Phan Ngọc. Quần áo của Phan Ngọc đã rơi ra một nửa, lộ ra xương quai xanh như ngọc thạch, ngực cũng nửa
che đậy, thấy được ẩn hiện một đạo khe rãnh thật sâu bên trong.
Một tay Hứa Tiên đang đặt ở trên ngực, tay kia duỗi ra phía sau lưng
của nàng, chuẩn bị cởi ra dây áo yếm, muốn nhận biết chân diện
mục của Lư Sơn, lại nghe được ngoài cửa truyền đến tiếng gọi ầm
ĩ, không khỏi cứng đờ lại.
Phan Ngọc đẩy ra Hứa Tiên đã hóa
đá, thần tình tự nhiên hả hê cởi ra cúc áo, trừ vẻ mặt có
chút ửng đỏ ra, trong mắt tất cả đều là trêu đùa:
- Hán văn, dưới tình huống bình thường, công chúa xuất giá là sẽ
không ở trong
cung ngủ lại. Đừng lo lắng, ngươi không muốn để nàng nhìn thấy bộ
dáng này của chúng ta đấy chứ!
Nhu Gia công chúa tiến
vào trong phòng, đem chuyện xảy ra ở hoàng cung kể lại một
lần, trong đôi mắt thật to tràn đầy sùng bái đối với Hứa Tiên, lại hoài nghi nói:
- Các ngươi vừa rồi đang làm cái gì?
Hứa Tiên pha trò đùa:
- Không có gì, có thể hòa hảo vậy thì hay nhất, đúng không, Minh Ngọc!
Nói chung có thể trừ khử một nhân tố không yên ổn, hơn nữa có thể để vị
Hoàng hậu nương nương kia đừng ghét chính mình như vậy, rốt cuộc tạm
thời thắng được một hậu phương ổn định đi!
- Kia, Nhu Gia a, buổi tối ngày hôm nay ngươi có thể ngủ một mình hay không a?
Hứa Tiên vẻ mặt ôn thiện khuyên nhủ nói.
Phan Ngọc cho hắn một ánh mắt tỏ vẻ "ta phục ngươi rồi", hắn cũng mặc kệ.
Nhu Gia công chúa chớp chớp mắt mấy cái, thoáng qua đã ở trên mặt nổi lên một tầng vụ khí, ủy khuất nói:
- Các ngươi...không cần ta sao?
Hứa Tiên cuống quít giải thích:
- Không phải không cần, chỉ là đêm nay có chút đặc biệt.
Nhu Gia công chúa cúi đầu, dùng hai tú quyền lau nước mắt:
- Thế nhưng, Nhu Gia không muốn ngủ một mình, Nhu Gia cho tới bây giờ không có ngủ một mình qua...
Hứa Tiên cảm thấy lương tâm của bản thân đang đau đớn, dục vọng lập tức tiêu tan thành mây khói:
- Ngươi đừng khóc, ta chỉ là nói đùa một chút mà thôi.
Phan Ngọc cười nói:
- Vậy vẫn là ngủ cùng nhau đi!
Hứa Tiên dứt khoát xoay người:
- Không cần, một mình ta là được.
Cùng với chịu cái loại khiêu khích này, lại cái gì cũng đều không
thể làm, không bằng ngay từ đầu đi ngủ một mình tốt hơn.
Phan Ngọc đưa tay điểm trán của Nhu Gia công chúa một cái. Nhu Gia
công chúa thè lưỡi xinh, hình như thực rất hữu dụng. nguồn
truyện t u n g h o a n h . c o m
Bất quá cuối cùng vẫn là
duy trì tình trạng đêm qua, ngay khi Hứa Tiên chuẩn bị tìm phòng khác để ngủ, Phan Ngọc đã lôi kéo ống tay áo của hắn, nhẹ nhàng nói
một tiếng:
- Hán văn, ta muốn ở trong lòng của ngươi đi vào giấc ngủ.
Hứa Tiên cũng chỉ có bất chấp gian nguy mà xông pha, thực sự là đêm dài đằng đẵng a!
Đi sứ Đông Doanh tự nhiên không có khả năng ra lệnh một tiếng là có thể
lập tức thành hàng, cho dù có giản lược tất cả thế nào, cũng
cần một chút thời gian đến chuẩn bị.
Cuộc sống của Hứa Tiên
thoáng cái trở nên thoải mái, rốt cuộc trộm được nửa ngày nhàn hạ, hôm nay Phan Ngọc đi nha môn làm việc. Nhu Gia lại đã ở trong cung
cùng gia đình đoàn tụ. Cửa của Ngư Huyền Cơ tạm thời còn chưa
bước lên được.
Hắn liền một mình bước đi thong thả đến phía
sau của một tòa trạch viện đứng lại, cánh cửa bỗng nhiên mở
ra, một người toàn thân bao vây nghiêm kín đi tới bên cạnh Hứa Tiên,
oán giận nói:
- Sao bây giờ ngươi mới đến?
Thanh âm mềm mại đáng yêu như nước, nghe liền biết là một nữ tử.