Lúc này ở ngoài sân. Có tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền tới, đi vào
trong thư phòng. Trông thấy Hứa Tiên, "NGAO...OOO" một tiếng đã nhào đầu về phía trước, lại nhìn thấy Vân Yên ở dưới bàn, liền trợn to mắt hiếu
kỳ.
Con mắt liếc nhìn xuống dưới.
Vân Yên kinh hô nhưng bị ngăn ở trong miệng. Ngẩng đầu xin giúp đỡ từ phía Hứa Tiên. Nhìn thấy
thần sắc cầu xin của nàng, Hứa Tiên cảm thấy phía dưới đang nóng lên,
làm sao có thể dừng lại. Quay đầu khoát tay với Úc Lôi, bảo nó đi ra
ngoài, Úc Lôi lại cho rằng Hứa Tiên đang triệu hoán nó, cho nên càng cao hứng hơn trước, sau đó dùng ánh mắt khinh khỉn nhìn Vân Yên.
Hứa Tiên thấy bộ dáng sắp khóc lên của Vân Yên, thò tay đạt Úc Lôi lên bàn sách.
Hắn không có năng lực câu thông với động vật như Tiểu Thiến, thật vất vả
mới dụ được Úc Lôi đi ra ngoài, Vân Yên mới buông lỏng một hơi.
Hồi lâu sau, Hứa Tiên đem bàn tay nâng nách Vân Yên, ôm nàng vào trong ngực, Vân Yên lau lau khóe môi, đỏ mặt nói:
- Phu quân, ta đi làm cơm.
Nhưng bị hắn ôm ấp, chân lại mềm nhũn, nằm ở trong ngực của hắn.
Hứa Tiên vén váy của nàng lên, lộ ra bắp chân trơn bóng, đã thấy đầu gối
trắng nõn của nàng xanh lên, nhìn ra cửa sổ đã thấy bầu trời đầy sao, đã qua không ít thời gian rồi, thân thể nàng kiều nộn,
Vừa rồi đích thị là nhịn đau a! Nhẹ nhàng khẽ vỗ thích đi thanh ứ, sờ sờ mặt nàng gò má, thương tiếc nói:
- Đồ ngốc, về sau cảm thấy không thoải mái thì nên nói cho ta biết..
Ôm ngang hông của nàng rời khỏi thư phòng, đặt nàng lên giường.
- Nghỉ ngơi một chút đi, chờ một chút ta đi làm cơm.
Vân Yên ngoan ngoãn ứng tiếng, ngượng ngùng cùng đau đớn vừa rồi đã biến mất, chỉ có tình ý nhàn nhạt.
Nàng xoay người qua, ôn nhu nhìn bóng lưng của hắn.
Hứa Tiên viết thư xong, tâm niệm vừa động. Trên bầu trời có một dạo kim
quang bay tới, Hứa Tiên gọi kim ưng tới, rút một tia linh khí trong nội
đan cho kim điêu, toàn thân kim điêu chấn động, kêu Lê-eeee-eezz~! một
tiếng thật dài, sau đó giương cánh bay lên bầu trời cao, lông vũ trên
người tróc ra, nhanh chóng sinh ra lông vũ mới, lông vũ mới này giống
như từ vàng ròng làm ra. Âm thanh đập cánh cũng bỏ đi, tốc độ tăng lên
nhiều, hình thể cũng to hơn một vòng. Mắt ưng trong cũng nhanh nhạy hơn
vài phần, xuất hiện nét vui mừng. Mang theo đồ vật Hứa Tiên đưa, bay về
hướng tây nam.
Trong núi Nga Mi, trên một chỗ núi cao, vách đó
dựng đứng, đã có một ít phòng xá được dựng lên, trong một sơn động ở
vách núi, Yến Xích Hà và những kiếm tiên khác, thương lượng đủ loại công việc, vừa mới bắt đầu lập phái, cho nên vấn đề nội đan không đủ.
Có người mặt đỏ, nói:
- Sách lược hay nhất chính là vây quét yêu quái, mỗi người cứ tru giết là được, không biết vì sao chưởng môn do dự? Hợp lực của chúng ta, yêu
vật trong núi này, không con nào không thúc thủ chịu trói.
Những
người khác cũng đồng tình, vô cùng ăn ý, hôm nay có phương pháp tiến
thêm một bước, trong nội tâm của ai không vội vàng, hận không thể lập
tức dùng nội đan bắt đầu tu luyện.
Yến Xích Hà dứt khoát nói:
- Yêu cũng phân thiện ác, chỉ có những con mưu hại con người, tự nhiên có thể tru sát, nhưng nếu chuyên tâm tu hành. Chúng ta không thể làm sát
kẻ vô tội, bằng không sẽ trái với hiệp nghĩa.
- Yêu chính là yêu, chung quy là dị loại. Chẳng lẽ thời điểm chúng ta ăn thịt gà thịt cá,
còn đùa nghịch trước tiên nghĩ tới hiệp nghĩa sao?
Ngạc Nương nói:
- Đã có linh trí. Đương nhiên không giống với loài thú. Lại nói kim tinh
chi khí dễ dàng ảnh hưởng tới tính tình, cho nên dù có lạm sát, lấy được nội đan, cũng tu không thành tiên.
Sắc mặt Yến Xích Hà bất động, nói:
- Chư vị đã muốn kiến tông lập phái, lại tôn ta làm chưởng môn, không thể không có quy củ, cho nên đây là quy củ của Yến mỗ, các vị nghĩ sao?
Ánh mắt như kiếm, quét qua một vòng.
Tuy bản tính của mọi người khác nhau, nhưng không phải người lấy oán trả
ơn, được đại ân của Yến Xích Hà, cho nên không thể không cúi đầu xác
nhận. Bọn họ đều là người chú ý lừa hứa đáng giá ngàn vàng, đáp cứng
chính là
đáp ứng, tuyệt đối không có dư âm thay đổi.
Yến Xích Hà
thoả mãn gật gật đầu. Bắt đầu nói công pháp của môn phái, muốn mỗi người đều phải cung cấp ra ba loại công pháp, mọi người sẽ cùng nhau tham
tường, để chỉ giáo cho đệ tử nhị đại. (đệ tử nhị đại là đệ tử đời thứ
hai)
Hội hợp trong động, đệ tử nhị đại đang ở bên ngoài nghị luận với nhau, không biết sẽ thảo luận ra kết quả nào, bọn họ nhỏ thì mười
tuổi, lớn cũng không vượt quá ba mươi, ngày thường đi theo sư phó của
mình lưu lạc chân trời góc biển, khó có thể bình an ngủ lại nơi nào, cho nên khi tụ tập nhiều bạn cùng trang lứa như thế này, cũng cảm thấy thân cận.
Thanh Loan tao nhã bất phàm, đương nhiên chính là mục tiêu
mọi người chú mục, lúc vừa lập phái, trong đệ tử nhị đại tổ chức ra kiếm đại hội, dùng thực lực định xếp hạng, người mạnh nhất chính là sư
huynh sư tỷ.
Thiên tư của Thanh Loan mặc dù tốt, nhưng thời gian
tập kiếm còn ngắn. Lại không có binh khí tiện tay, bài danh cũng chỉ thứ mười.
Nhưng khi nàng luyện kiếm, rất gian nan vất vả và nghiêm
túc, tư thái kinh diễm tuyệt luân, cho nên lưu lại ấn tượng sâu sắc với
mọi người, nhưng thiếu nữ linh động ngày, ngày thường lại rất yên tĩnh,
cho nên không có nói chuyện với ai.
Chỉ ngồi bên vách núi nhìn mây mù, trong Thục Sơn hiểm trở này, cũng không thể an nhàn như vùng sông nước Giang Nam.
Sau khi tiểu Dã từ biệt mấy người bọn họ, tiến lên phía trước nói:
- Sư muội, nhớ nhà sao?
hìn qua gương mặt thanh tú của nàng, tim cũng đập nhanh không ít.
Thanh Loan quay đầu nhìn hắn mỉm cười một cái, nói:
- Có chút nhớ nhà, sư huynh rơi luyện kiếm rất lợi hại a.
Tiểu Dã được nàng tán dương, cho nên gương mặt hơi ngâm đen đã đỏ bừng lên, vuốt tóc, nói:
- Là ngươi đem nội đan kia tặng cho ta, ta mới có thể thắng. Nội đan của
sư phó, luyện thành kiếm thai, nhất định sẽ lợi hại hơn ta, nhất định.
Thời điểm trên đường đi, gặp được yêu quái làm loạn, bị Yến Xích Hà loại bỏ, có được một khỏa nội đan. Yến Xích Hà vốn là người nghĩa khí, trước cho Thanh Loan, ủy khuất tiểu Dã một chút. Thanh Loan nhất định không chịu, mới cho tiểu Dã.
Một tiếng ưng Lê-eeee-eezz~! một tiếng, quanh
quẩn trong dãy núi, kim ưng xuyên qua màn mây. Ánh mắt của mọi người đều bị con ưng xinh đẹp này hấp dẫn, nghị luận nhao nhao, thấy con kim ưng
kia đang bay về phía Thanh Loan, dưới trảo của còn có cái hộp.
Tiểu Dã thấy trên mặt Thanh Loan tràn đầy vui mừng. Vội vàng mở cái hộp ra,
Thanh Loan không còn bình tĩnh nữa, vội vàng đọc thư của Hứa Tiên. Nàng
hiện giờ đã biết không ít chữ, cho nên đọc lẩm bẩm mấy lần, trên gương
mặt càng linh động hơn chút ít. Đồng môn ở chung quanh nhanh chóng chạy
tới, dùng kim ưng uy vũ như thế đưa thư, thật đúng là kỳ lạ quý hiếm a!
Các trưởng bối đang thảo luận với nhau, tiếp tục bàn chuyện kiến thiết
môn phái, ngẫu nhiên cũng nhìn qua.
- Thanh sư muội, là người nào viết thư thế?
- Các ngươi nói con ưng này có nội đan không?