- Nương tử. Chúng ta về Hàng Châu đi!
Bạch Tố Trinh ứng một tiếng. Chỉ thấy gương mặt của Ngao Ly ảm đạm, cười nói:
- Ly nhi, thủy vực Thái Hồ ngươi đã thu hoàn toàn, trở về Tây Hồ ăn mừng năm mới với ta nhé.
Những ngày này Ngao Ly thu thủy vực Thái Hồ, về sau cho dù không ở Thái Hồ,
chỉ cần ở trong thủy vực tương liên, cũng có thể tụ tập linh lực.
Ngao Ly ngọt ngào đáp:
- Được!
Cứ vậy, ba người trở lại vương phủ Hàng Châu, Ngao Ly kéo tay của Bạch Tố
Trinh, nói phải ngủ chung với nàng, Bạch Tố Trinh cũng sợ Hứa Tiên quấn
quýt si mê. Cho nên đáp ứng nàng, nhưng trong nội tâm có một tia nghi
hoặc và chờ mong.
Hứa Tiên cũng chỉ có thể nhìn các nàng cùng đi
về phòng, lúc cửa phòng đóng lại, Ngao Ly quay đầu nhìn Hứa Tiên một
cái, đó là nụ cười duyên thắng lợi. Vân Yên còn muốn tiếp tục tu luyện,
đương nhiên không cần nói tới Tiểu Thanh. Cách ngày đi gặp Tiểu Thiến
vẫn còn lâu.
Bỗng nhiên Hứa Tiên phát hiện. Mình có rất nhiều
hồng nhan tri kỷ, đêm nay vẫn đang một mình chờ hắn trong phòng. Nhưng
mà, có lẽ nên đem lực lượng của chủ tinh, đổi nguyệt linh chi lực sang
thái dương chi lực, chuẩn bị đối ứng thiên kiếp.
Hứa Tiên cũng
từng đem chuyện độ thiên kiếp ra thương lượng với Bạch Tố Trinh, Bạch Tố Trinh cũng nói hắn làm đúng, trước khi độ thiên kiếp cần chuẩn bị rất
nhiều thứ, mà nhiệm vụ đầu tiên nàng giao cho Hứa Tiên là, đem lực lượng của chủ tinh chuyển hóa trở về. Bởi vì nói như thế nào, lực lượng của
thái dương chi lực vẫn mạnh hơn nguyệt linh chi lực.
Đợi tới lúc
giữa trưa, Hứa Tiên ngồi trên nóc nhà. Có thể nhìn thấy cảnh vật của
Hàng Châu xa xa, từng dãy nóc nhà màu nâu, nhìn thấy nước Tây Hồ xanh
biếc, xa hơn nữa chính là những ngọn núi trùng điệp. Nhưng hắn chỉ quét
mắt nhìn qua, sau đó ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Ánh nắng chói
chang của bầu trời, vào cuối thu vẫn nóng rực như lửa, nhưng mang lại
cho người ta vài phần cảm giác ôn hòa. Đây chỉ là cảm nhận của phàm
nhân, trong cảm ứng của Hứa Tiên, thái dương chi lực trong thiên địa dày đặc tới mức tận cùng. Mặc dù không bằng ngày hè, nhưng tuyệt đối không
yếu ớt. Bất luận kẻ nào, nếu dám hấp thu thái dương chi lực vào lúc này, sợ rằng chỉ có con đường chết.
Nhưng đối với Hứa Tiên mà nói,
cũng không phải không có biện pháp. Nếu không phải vào lúc giữa trưa,
thái dương chi lực nồng đậm nhất, mới có thể áp chế nguyệt linh chi
lực trong chủ tinh. Mặc dù có chút hung hiểm, nhưng hắn cũng nắm giữ
thái dương chi lực hơn mười năm, nên có thể khống chế, vì vậy, cũng đề
cao ý chí.
Trong không khí, thái dương chi lực màu kim khí, đang
nhảy động, giống như đang tìm nơi để về. Từ trên trời chiếu xuống Hứa
Tiên. Màu bạc trong thần hồn, chính là màu chủ đạo của nguyệt linh chi
lực, vô số hạt kim quang màu vàng đang tiến vào trong. Nhưng nhanh chóng bị chuyển hóa, dung nhập vào trong nguyệt linh chi lực.
Hứa Tiên chỉ cảm thấy toàn thân khô nóng, nhưng trong lòng biết rõ thu nạp chưa
đủ, cho nên lại gia tăng tốc độ thu nạp, quang hạt màu vàng giống như
dòng sông. Thái dương chi lực được Hứa Tiên ngưng tụ lại biến thành một
biển hồ màu vàng có thể nhìn thấy được, không ngừng đầu nhập vào thân
thể của hắn. Nhiệt độ cơ thể càng ngày càng cao, nếu không có tu luyện
thân thể, hiện tại đã không duy trì được.
Bạch Tố Trinh đứng
trong nội viện, xa xa nhìn qua, tùy thời chuẩn bị cứu viện. Tiểu Thanh,
Vân Yên, Ngao Ly đều tập trung tinh thần quan sát.
Vào lúc này,
chủ tinh trong thần hồn đang dốc sức liều mạng đồng hóa thái dương chi
lực, cứ như vậy trong chốc lát, chủ tinh đã lớn hơn không ít, nhưng cũng vướng chút vấn đề tiêu hóa.
Hứa Tiên thầm cắn răng một cái,
quầng sáng màu vàng bên người càng dày đặc hơn nữa, kết thành một tầng
hơi mỏng như kim kén. Mặc dù không có dày như cái kén nguyệt linh chi
lực ngày đó, nhưng tính chất nguy hiểm còn vượt xa ngày đó gấp mười lần. Hàn khí của nguyệt linh chi lực tối đa chỉ đông cứng thân thể, vẫn
tiến hành theo chất lượng mà tiến. Nhưng một khi thái dương chi hỏa
thiêu đốt thân thể của Hứa Tiên, vậy thì không còn chỗ để vãn hồi.
Hứa Tiên không thể không lại tiếp tục vận dụng công đức bài, đem nước dẫn
vào trong thân thể của hắn. Nhiệt độ thân thể
đã giảm xuống. Hứa Tiên đã yên lòng, lại một lần nữa tăng lớn tốc độ thu nạp. Kim kén cũng dày
đặc hơn trước rất nhiều.
Bỗng nhiên, hỏa diễm đã xuất hiện trên
người Hứa Tiên. Tâm của chúng nữ co rút tới tận cùng, chẳng lẽ không có
khống chế được Thái Dương Chân Hỏa?
Bạch Tố Trinh muốn đi cứu, rồi lại ngừng bước chân. Nhìn thấy lo lắng của ba nữa nhân bên cạnh, nói:
- Không sao, chỉ là quần áo.
Các nàng lúc này mới buông lỏng một hơi.
Quần áo trên người của Hứa Tiên lập tức bị thiêu đốt thành tro bụi, lộ ra
thân hình cường tráng, giống như một tầng nước sơn màu vàng. Thân thể
trần truồng, hỏa diễm bốc lên. Không ngừng nhảy múa phập phồng, giờ phút này, hắn giống như Ma Thần Cộng Công. Có khí thế cuồng dã muốn tranh
phong cùng thiên địa.
Màu sắc ngân bạc trong chủ tinh, chậm rãi biến ảo thành màu sắc ban đầu.
Rốt cục, quang kén đã mỏng đi, dần dần hiển lộ ra thân hình của Hứa Tiên.
Bỗng nhiên chúng nữ trong nội viện đỏ mặt lên, kinh hô thành tiếng, trốn đi ra ngoài. Ngao Ly mở to mắt nhìn cẩn thận. Lại bị Bạch Tố Trinh che
mắt lại, bản thân của mình cũng đỏ mặt lên, dứt khoát nhắm mắt lại, mắt
không thấy tâm không phiền.
Vân Yên mân mê đôi môi đỏ mọng, trong mắt hiện ra vẻ lo lắng.
Hứa Tiên nội thị thần hồn, chủ tinh đã biến thành màu vàng lúc ban đầu,
lóng lánh chói mắt như trước. Lớn hơn trước kia gấp bội, chi phối cả
thần hồn, chân chính có vài phần uy nghiêm của mặt trời. Nhưng hắn lại
có cảm giác, tại đây một chuyến một hóa, thần hồn càng cường đại hơn
không ít. Ý nghĩa trong đó, hắn cách thiên kiếp lại tiến thêm một bước,
đã kém không còn xa lắm.
Không khỏi âm thầm may mắn, hắn chỉ muốn đem Kim tinh đạt tới Lượng tinh sẽ dẫn thiên kiếp xuống, nhưng lại quên mất gốc, chính là thần hồn mạnh yếu, nếu dùng trạng thái lúc trước, dẫn động thiên kiếp, vậy thì chỉ có một con đường chết. Hứa Tiên thu hồi
thần hồn, lập tức cảm giác thân thể của mình trần ngập bạo tạc của lực
lượng, lúc trước nguyệt linh chi lực bao phủ thân hình của hắn, hôm nay thái dương bao phủ thân hình, cũng sinh ra cải biến.
Nhưng cải
biến lớn nhất của Hứa Tiên chính, cúi đầu xuống, Ặc, dường như đã biến
lớn, hơn nữa còn đang nhất trụ kình thiên. Mặt già của Hứa Tiên đỏ lên,
vội vàng từ trên nóc phòng nhảy xuống, Vân Yên đã sớm chuẩn bị quần áo
cho hắn rồi. Còn giúp hắn mặc vào, nhịn không được dùng bàn tay như ngọc đụng đụng vật kia. lại cảm thấy có chút phỏng tay, chợt thấy Hứa Tiên
đang mở to mắt nhìn mình, ngoắc ngoắc mình. Trong mắt có kim quang hiện
ra, giống như một đoàn hỏa diễm. Nhịn không được lui ra phía sau một
bước, trong nội tâm có chút sợ hãi.
Vừa rồi Hứa Tiên cảm thấy
dương khí trong cơ thể thịnh tới cực điểm. Bị Vân Yên đụng một cái,
giống như đã châm ngòi nổ, muốn kéo chúng nữ nhân trong nội viện, đại
chiến một hồi.