Bạch Tố Trinh thấy tay áo vô vụng, phi thân đi bắt hắn, nhưng dường như
hắn đã đoán trước, thả người bay lên trời. Bạch Tố Trinh chỉ chỉ đụng
được góc áo. Bạch Tố Trinh hóa thành một đạo bạch quang. Tốc độ phi hành "Hứa Tiên", hoàn toàn không kịp nàng, cho nên vừa bay ra khỏi tầng mây, đã bị Bạch Tố Trinh đuổi kịp. Hứa Tiên xoay người lại, lạnh lùng nói:
- Ngươi muốn thế nào?
Bạch Tố Trinh nghiêm nghị nói:
- Ngươi trả hắn lại cho ta.
Trên bầu trời, hai người giằng co, nhưng đối mặt với Bạch Tố Trinh mạnh hơn mình, trong mắt "Hứa Tiên" chỉ có thâm trầm.
Những người trong phủ nghe được động tĩnh đi ra ngoài, nhìn lên trên bầu trời, hai mặt nhìn nhau. Ngao Ly duỗi người nói:
- Làm sao vậy?
Vân Yên ấp úng nói:
- Đại khái là cãi nhau a!
Nhưng ngay cả nàng ta cũng không tin.
Tiểu Thanh cũng bay lên bầu trời. Ngao Ly cũng lập tức đuổi kịp. Vân Yên mới bắt đầu tu luyện, làm sao phi hành, đành đưa mắt nhìn lên bầu trời, lầm bầm nói:
- Chẳng lẽ hai người đánh nhau sao? Chẳng phải phu quân sẽ bị khi nhục tới chết à.
Nàng vô cùng hiểu rõ thực lực của Bạch Tố Trinh cùng Hứa Tiên, cho nên vô
cùng lo lắng. File text chỉ có tại " t u n g h o a n h . c o m"
Nhưng trong biển mây, Bạch Tố Trinh kinh ngạc nhìn qua, chính mình không thể
bắt được Hứa Tiên trước mặt này, Hứa Tiên đạo hạnh không bằng mình,
chênh lệch giữa Địa Tiên và Nhân Tiên là một cái hào rộng. Cho dù là tốc độ hay pháp lực cái gì đó, cũng có thể hoàn toàn ngăn chặn Hứa Tiên,
chớ nói chi nàng có được nguyên khối "Long tộc vu thuật" và cường độ
thân thể mạnh hơn Hứa Tiên gấp nhiều lần.
Nhưng mỗi lần nàng công kích. Dường như đối phương đã sớm đoán trước, hời hợt thi pháp, bỏ đi
toàn bộ chiêu số của nàng. Nhưng đó cũng là do Hứa Tiên sợ làm Hứa Tiên
bị thương, không dám toàn lực ra tay, Tiểu Thanh cùng Ngao Ly bay lên,
đến bên cạnh Bạch Tố Trinh, hỏi:
- Tỷ tỷ, làm sao vậy?
Bạch Tố Trinh cũng không biết nên giải thích như thế nào, chỉ nói:
- Giúp ta bắt được hắn..
Chỉ cần chạm vào hắn, có lẽ, sẽ làm tỉnh lực hắn trước đây.
Tiểu Thanh và Ngao Ly thấy diện mục nghiêm nghị của Bạch Tố Trinh, cho nên
cũng đánh tan tâm tình chơi đùa, giằng co với Hứa Tiên.
Gia tăng đối thủ không làm Hứa Tiên sợ hãi chút nào, đôi mắt đen của hắn giống như bầu trời đêm thâm thúy, liền nói:
- Niệm kiếp này chúng ta có liên quan quá sâu, ta mới không nặng tay. Thối lui đi, bằng không thì đứng trách trẫm vô tình.
Thái dương tinh trong thần hồn lóe lền, một mảng lớn Thái Dương Chân Hỏa chiếu sáng biển mây vô tận. Lừng lẫy mà uy nghiêm.
Bạch Tố Trinh cũng không dám chạm vào Thái Dương Chân Hỏa, bỗng nhiên cả kinh nói:
- Vật hóa?
Mắt thấy Thái Dương Chân Hỏa cũng không có đốt tới, ngược lại ngưng tụ
thành vô số mũi tên nhỏ màu vàng trên không trung, rậm rạp vây quanh
người của Hứa Tiên. Giống như vô số ngôi sao vây quanh mặt trăng, giống
như binh sĩ đang chờ đợi vương giả.
Tiểu Thanh và Ngao Ly cũng cảm thấy nguy hiểm, cho nên tới bên cạnh Bạch Tố Trinh, hỏi:
- Tỷ tỷ, Hứa Tiên đang làm sao vậy?
Bạch Tố Trinh nói:
- Cẩn thận, hiện tại hắn rất nguy hiểm, tận lực giúp ta bắt hắn là được!
Đem năng lượng thuần túy vật hóa, cần năng lực khống chế cực cao, cho dù
đem kim linh chi lực là loại năng lượng dễ dàng khống chết nhất, vật hóa cũng không phải chuyện dễ dàng. Thường thường còn cần pháp bảo. Chớ nói chi thái dương chi lực cuồng bạo nhất, nhưng lại một lần có thể duy trì được nhiều mũi tên màu vàng thế kia.
Hứa Tiên hiện giờ, đã phát
huy năng lực của mình lên tới mức tận cùng. Không, phải nói là cao hơn
tiêu chuẩn Hứa Tiên trước kia. Đồng dạng cùng là một thanh kiếm, cầm
trong tay tiểu hài tử là một món đồ chơi, năm cầm trong tay của người
lớn, chính là công cụ.
Chỉ có người tập võ mới cầm nắm vũ khí
trong tay. Mà thanh kiếm nầy hôm nay được cầm trong tay của kiếm khách
tuyệt thế, thì đó chính là thần khí, vô kiên bất tồi.
Hứa Tiên
lúc này đứng trên biển mây, giống như bá chủ của một thế giới, thấy các
nàng không có ý rút lui. Hắn cũng không có nửa phần do dự, vung tay lên, vạn mủi tên tràn ngập cả chân trời. Kẻ thuận ta thì sống, kẻ nghịch ta
thì chết, lãnh khốc và quyết tuyệt thuộc về vương giả chân chính.
Mũi
tên như mưa đánh tới, Bạch Tố Trinh bắt Ngao Ly ngăn ở phía sau, vung
tay áo lên, ngăn cản mũi tên không dứt. Mũi tên rơi vào trong nhân uân
chi khí, nhanh chóng bị tiêu mất. nhưng mỗi một mũi tên đều tách ra một
đạo hỏa diễm kim sắc, làm cho Bạch Tố Trinh cảm thấy cố sức. Cũng may
đạo hạnh của cả hai chênh lệch cực lớn, mới có thể ngăn cản.
Hứa Tiên nói:
- Coi như có chút đạo hạnh.
Tay phải hư không một trảo. Thủy tinh trong thần hồn có một vận luật nào
đó. Thủy linh chi lực trong thiên địa không ngừng bị đông cứng.
Ba người Bạch Tố Trinh thấy biển mây bên dưới. Bỗng nhiên xuất hiện một
vân thủ hơn mười trượng đánh tới, mang theo khí thế dời núi lấp biển
đánh về phía hai người.
Ngao Ly không nói hai lời, đi ra nghênh
đón bàn tay. Yên lặng trì chú, vân thủ tán loạn biến thành những đám mây trôi. Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên trong biển mây xuất hiện một bàn
tay không lồ khác, chụp vào Ngao Ly, Ngao Ly không hóa giải được, đã bị
bắt được. Một đạo thân ảnh màu xanh nhanh chóng xoẹt qua, mang theo Ngao Ly rời đi. Hai nữ nhân không dám tin nhìn vào Hứa Tiên trên không
trung, không nghĩ tới hắn có thể thi triển ra những chiêu thế này. Mấy
chiêu đó, dựa vào năng lực thi pháp khủng bố. Áp các nàng không có lực
hoàn thủ.
Hứa Tiên thấy một kích không trúng, trên mặt không có
nửa điểm uể oải, cũng không thừa thắng xông lên, chỉ khoanh tay đứng
trên không trung, chậm rãi rút Truy Tinh Kiếm bên hông ra.
Hắn
muốn cận chiến! Trong đầu ba nữ nhân đồng thời xuất hiện suy nghĩ này,
kiếm quang màu trắng đâm rách trời xanh, lửa sém lông mày.
Bạch
Tố Trinh khẽ múa ống tay áo, có một cây kiếm bắn ra, dùng kiếm khóa
kiếm, phát ra vô số hoa lửa, nhưng nghe tiếng kiếm va chạm với nhau,
thoáng cái hai người đã giao thủ với nhau hơn trăm chiêu.
Bạch Tố Trinh thu liễm chiêu thức, cận chiến cuối cùng không phải là thế mạnh
của nàng, thi pháp khoảng cách gần nàng làm không được. Mắt thấy Tiểu
Thanh và Ngao Ly đồng thời cầm vũ khí tiến lên, Bạch Tố Trinh đã cảm
giác thắng lợi trong tay.
Hứa Tiên lúc này, dựa vào ngưng tụ năng lượng, tăng cường hiệu suất thi pháp, dùng phương pháp đặc thù dẫn động năng lượng thiên địa. Năng lực này là vô cùng. Ở trong chiến đấu, chủ
yếu vẫn dựa vào thể chất thân thể, ở điểm này, Bạch Tố Trinh có đạo hạnh ngàn năm chiếm ưu thế áp đảo. Cho dù kiếm pháp cao minh vô số lần, cũng không dễ dàng vãng hồi ưu thế này.
Quả nhiên, qua một lát, Kim
Thân của Hứa Tiên chớp động ba lượt, phân biệt đâm trúng ba nữ nhân,
bằng vào sức lực lớn của các nàng, thì Hứa Tiên lúc này cũng không chèo
chông được bao lâu. Trong con ngươi đen kịt của Hứa Tiên. Giống như vực
sâu không đáy, nhìn không thấy bất cứ gợn sóng nào.
Trong biển
mây, bốn người đấu làm một đoàn. Bỗng nhiên ngang quang lóe lên, làm cho Tiểu Thanh và Ngao Ly trì trệ, mặc dù Bạch Tố Trinh không bị bao nhiêu
ảnh hưởng, nhưng cũng cảm giác khí tức trong người gián đoạn một hồi.
Nhiếp Hồn Kính!