Đám âm binh đang xông vòa cắn xé, bất chợt bị hít vào trong
bụng. Song đám âm binh đó cũng không hề né tránh cỗ hấp lực
cuồng đại này mà cuồng hô lao vào trong miệng của Thân Đồ
Trượng.
Sở Giang Vương trợn to hai mắt, thôn thực hồn là
năng lực mà mỗi tên quỷ hồn đều có,nhưng trừ phi là thực lực
không quá cách biệt, nếu không thì cũng cần cắn nát mới có
thể nuốt được. Phương pháp thôn thực như vật, tuyệt đối sẽ bị
âm binh xé xấc từ bên trong, căn bản chính là tự tìm đường
chết. Song khi hắn nhìn về thân hình Hứa Tiên nho nhỏ đang đứng
trên đầu vai Thân Đồ Trượng kia, bỗng nhiên trong lòng cảm giác
có điều gì đó không may.
Y sam của Hứa Tiên phần phật
trong cuồng phong, chỉ có một đôi mắt âm trầm như uyên, quét mắt khắp thế giới địa phủ, trong mắt nhẹ gợn sóng. Tiểu Thiến
cảm thấy có chút xa lạ, thậm chí có một tia sợ hãi. Đó là
uy nghiêm của người ban đầu sáng lập ra địa phủ, cùng người
thống trị cao nhất, tất cả ma quái không diệt được. Hứa Tiên
cảm nhận được sự bất an của tiểu Thiến, quay đầu khẽ mỉm
cười với nàng, nói:
- Sẽ nhanh thôi.
Ánh mắt ôn nhu mà trìu mến kia làm cho nàng cảm thấy có cảm giác quen thuộc, càng dùng sức ôm lấy hắn.
Sở Giang Vương nhìn vào Thân Đồ Trượng đang không ngừng thôn thực âm binh, theo đạo lý mà nói, tên này đáng nhẽ đã bị âm binh cắn
xuyên bụng. Giờ mấy vạn âm binh đi vào, sao còn không có phản
ứng. Tỏng lòng hắn chợt nhớ tới một chuyện, trong sách cổ âm
ti có ghi lại, có một loại pháp thuật có thể làm cho quỷ
loại không hạn chế mà thôn thực âm quỷ, mà không cần lo lắng
bị cắn trả.
Nhưng loại pháp thuật này đã nên thất
truyền từ lâu cũng như rất nhiều cấm pháp khác, đều đã bị
Đông Nhạc Đại đế đích thân tiêu hủy. Hơn nữa ngay cả có pháp
thuật kia, cũng phải là kẻ mạnh mẽ như “quỷ hùng” mới có thể
sử dụng được. Nếu không sẽ biến thành quái vật do vô số quỷ
hồn ngưng tụ.
Phệ Hồn Thuật!
Sở Giang Vương nhớ tới
tên của pháp thuật này, thầm nghĩ không tốt, vội vàng dùng
ngự linh châu triệu hồi đám âm binh còn dư lại, nhưng cũng đã
có tới hai vạn âm binh bị Thân Đồ Trượng thôn thực mất.
Thân Đồ Trượng rốt cục ngừng hấp thực, diện mục dữ tợn, cả
người đều đang trở nên vặn vẹo, đôi mắt đỏ ngầu phát sáng. Da
hóa thành màu chàm, một đôi sừng cong nhọn mọc lên từ trên
đỉnh đầu hwans, trong miệng mọc ra bốn chiếc nanh màu xanh lá,
bàn tay không lồ cũng biến thành quỷ trảo sắc bén, một tầng
khôi giáp màu đen từ từ hiện lên trên người hắn. Trên tay phải
còn mọc thêm một trường đao dài hơn mười trượng, cả người tràn đầy Hung Sát huyết tinh chi khí.
Hẳn phảng phất giống như
những âm binh khổng lồ, ngửa người gào thét “rống” một tiếng
âm thông thiên địa. Toàn bộ linh áp phong cuồng dữ dội tràn ra.
Điện thứ nhất Tần Nghiễm Vương bỗng nhiên đứng dậy, nhìn điện
thứ hai phía xam trong mắt tràn đấy kinh ngạc. Linh áp mạnh mẽ
như vậy, hẳn là khiếm phụng Diêm Vương.
Chỗ sâu nhất trong Địa phủ, địa ngục thất hắc ám nhất được mở ra, tràn đầy
tĩnh khai, yêu thú hiền miên đang nằm cạnh canh gác ngóng dậy,
lắng nghe. Hồi lâu sau, đôi mắt lại dần dần khép lại, khẽ thở
dài:
- Hắn trở lại.
Cánh cửa pháp thuật cần đích thân Đông Nhạc Đại đế đóng lại, lại một lần nữa hiển triển
chỗ đáng sợ của nó với thế nhân. Một khi có nhân vật cùng
điều kiện thích hợp là có thể chế tạo ra sinh vật tuyệt đối
là khủng bố. Đúng vậy, đó đã không thể gọi là người nữa, mà là quái vật bị sát niệm dữ dội phong cuồng thao túng. Sở
Giang Vương run rẩy, hô to nói:
- Mau mời thập phương âm
suất, Địa Tạng vương bồ tát, quỷ hùng lại xuất thế, ngàn vạn đừng điều khiển âm binh tới đây!
Quái vật trước mặt này một khi mất đi khống chế, tuyệt đối là đại nạn lớn nhất trăm năm của Địa phủ.
Không cần hắn nói, đã có thật nhiều điểm sáng bay tới hướng này.
Song, Thân Đồ Trượng chợt quỳ xuống, nổ vang một tiếng sơn vong địa
liệt, cả người hắn run rẩy. Hứa Tiên luôn đứng an ổn ở đâu vai
hắn, trong mắt tràn đấy tán thưởng, không hổ là Thân Đồ Trượng ngươi mà! Để cho ta tới giúp ngươi một tay, công đức ngọc bài
trước ngực bay ra, rơi vào thân thể Thân Đồ Trượng, màu đỏ
huyết khí, màu đen sát khí cũng tiêu tán không ít.
Thân
Đồ Trượng rốt cục
miễn cưỡng ổn định lại ý thức, không còn
kịp nói câu cảm ơn với Hứa Tiên, liền nghe Hứa Tiên nói:
- Pháp môn này không thể truyền cho bất luận kẻ nào, không được
sử dụng với hồn phách bình thường. Hôm nay ngươi đã thu nạp
tới cực hạn, nếu mất đi ý thức, thì chỉ có một con đường là hủy diệt.
Thân Đồ Trượng gật đầu đồng ý, thân thể tuy
trong khoảng thời gian ngắn không có cách nào khôi phục lại bộ
dạng bình thường. Trên thân thể to lớn vẫn còn lưu lại những
biến hóa khủng khiếp, hắc giáp đen sì, sừng nhọn răng nanh, bộ dạng hung hiểm dữ tợn.
Hứa Tiên đứng trên vai Thân Đồ trượng nói:
- Mời lệnh lang đi ra ngoài nói một hai câu đi!
Chuyến này, hắn không phải là nhân thời cơ tới ám sát, không phải là
tới đại náo vương phủ, những cách đó sẽ tạo thành hậu hoạn
khó lường. Lần này hắn chỉ là “cưỡi sư vấn tội” mà thôi, mà
“sư” chính là Thân Đồ Trượng dưới thân hắn.
Sở Giang Vương mới thả lòng tâm thần, ngửa đầu nói:
- Ngươi muốn thế nào?
Nhìn lên Hứa Tiên đang cao cao tại thượng, đã không còn quyền uy như lúc trước.
Lúc này những Diêm vương khác cũng đang rối rít đi tới, hỏi Sở Giang Vương chuyện gì xảy ra. Sở Giang Vương nói:
- Hắn tới địa phủ đoạt ác quỷ, giết mất vạn âm binh của điện
Sở Giang Vương ta, lại còn muốn mưu hại cả con ta, chư vị đồng
liêu hãy liên thủ với ta, chế phục thứ vô pháp vô thiên này.
Thập điện Diêm vương mặc dù công đức sánh bằng thần tiên, nhưng cũng có pháp lực của riêng mình không hề kém, nên cũng không hề sợ
hãi tên cự quỷ này. Nhưng tại địa phủ âm ti khí cực này, muốn tiêu diệt cự quỷ này cũng không phải là dễ dàng, mà nó nếu
như muốn liều lĩnh cắn nuốt hồn phách, đợi tới khi chế phục
được nó, địa phủ cũng thiệt hại thật lớn. Cũng vì sợ ném
chuột vỡ đồ, nên thập điện Diêm vương mới cùng hội nghị một
hồi.
Tần Nghiễm Vương bay lên giữa không trung, ngang hàng với Hứa Tiên, hỏi:
- Ngươi là người phương nào, vì sao tới nhiễu loạn trật tự của Âm ti.
Tấn Nghiêm vương mặt vuông tai lớn, chòm râu quai nón, thật là uy
nghiêm. Hắn là Diêm vương chuyên quản sách nhân gian thọ thiên sinh tử, quản lý hung cát ucar U Minh trong số mười Diêm Vương. Hết
thảy quỷ hồn đều phải được hắn xử phạt xong mới chuyển giao
tới các điện khác chịu phạt. Cũng là kẻ có quyền lợi lớn
nhất trong số các Diêm La. Thế nhân thường gọi là Diêm Vương gia, thường thường chính là chỉ hắn.
Hứa Tiên cao giọng nói:
- Các người là Diêm Vương, chủ chưởng âm ti Minh phủ, vốn nên công chính nghiêm minh. Hôm nay nhi tử của Sở Giang Vương tự tiện thêm thọ nguyên cho người phàm, đánh quỷ sai của thành long, lại
càng lấn thê tử yếu đuối của ta, bắt về Địa phú suýt nữa
mất đi tính mạng. Ta tới gắp Sở Giang Vương đòi thuyết pháp,
hắn lại trực diện xuất ra mấy vạn âm binh muốn đánh chết ta,
thẹn với hai chữ “diêm vương” này!