Tào thế tử này trước kia không biết đã từng hại bao nhiêu
người, sau này cũng không biết sẽ hại thêm bao nhiêu người,
chẳng lẽ bao nhiêu tội, chỉ một câu nhất thời hồ đồ là có
thể miễn đi sao? Hôm nay Hứa Tiên đã không phải chỉ là báo thù
cho bản thân, hắn thân là nhân cách phụ của Đông Nhạc Đại đế,
muốn thẩm tra rõ ràng một vụ án, tra rõ tội nghiệt của Tào
thế tử.
- Nghiệt kính thai! Nghiệt kính thai! Nghiệt kính thai!
Chúng quỷ trong suốt mười tám tầng địa ngục gòa thét, không để ý
tới đám quỷ sai gào thét đánh chửi, dần dần hợp lại thành
tiếng hô vang, lặp lại liên hồi, tựa như sóng biển, chấn động
cả Địa phủ. Lúc này chúng quỷ chốn địa ngục cuồng hoan, bọn
chúng không biết chủ của thanh âm kia là ai, nhưng lại biết đó
là một kẻ còn công chính, còn uy nghiêm hơn cả thập điện Diêm
La.
Chín điện Diêm Vương cũng là biến sắc, lần này nếu
như không xử lý khéo, uy nghiêm của bọn họ sẽ bị tổn hại thật lớn, không khỏi nhìn về phía Sở Giang Vương.
Tào thế tử xụi lơ ngã trên mặt đất, ngay không cả còn tâm tư báo thù nữa, chẳng qua là nắm lấy ống tay áo của mẫu thân, như tìm được
phao cứu hộ:
- Nương, nương, ta không muốn lên Nghiệt kính đài.
Phụ nhân mặc cung trang vừa an ủi nhi tử, vừa quát Sở Giang Vương:
- Chúng ta có một nhi tử như vậy, ngươi sinh thời muốn làm thanh
quan, liên lụy tới chúng ta đây còn chưa đủ hay sao?
Vừa nói vừa than thở khóc lóc.
Hứa Tiên rỉ tai nói với Thân Đồ Trượng mấy câu, Thân Đồ Trượng
bỗng nhiên vươn bàn quỷ trảo khổng lồ hướng về phía Tào thế
tử trên đài cao bắt đi. Thập điện Diêm vương cũng là kinh sợ:
- Lớn mật!
Trước mặt bọn hắn lại dám trắng trợn bứt Tào thế tử đi, thì Địa phủ còn có mặt mũi nào nữa.
Giữa không trung, chẳng biết lúc nào có một vầng luân minh nguyệt
kính chiếu sáng trên cao, lóe ra ánh sáng bạc, khiến cho cả
thân thể của Thập điện Diêm La cũng chững lại. Bọn họ đều là
linh thể, càng chịu ảnh hưởng khổng lồ của Nhiếp Hồn kính,
nhưng cũng chỉ là trong nháy mắt. Nhưng cũng chỉ cần trong thời gian nhay mắt này, Thân Đồ Trượng đã nắm lấy Tào thế tử trong tay, chạy về phía đài Nghiệt kính. Mỗi một bước cũng hàng
trăm mét, âm thanh chấn động vang khắp địa phủ.
Thập điện Diêm la hô quát đuổi theo phía sau, làm ra đủ loại phép thuật,
đánh vào thân thể khổng lồ của Thân Đồ Trượng, lưu lại từng
đạo từng đạo vết thương, nhưng ở chốn Âm phủ âm khí nặng nề
này, những vết thương nhày liền trong nháy mắt đã khôi phục
lại như lúc ban đầu. Không mất bao nhiêu thời gian đã chạy tới
trước đài Nghiệt kính.
Đài cao mười trượng, kính lớn thập vi, quay về hướng đông, bên trên viết bảy chữ:
- Nghiệt kính thai tiền vô hảo nhân (đứng trước nghiệt kính không có ai là người tốt)
Nhưng nếu người lương thiện vừa chết, thì linh tính quang minh, đứng
trước Nghiệt kính, càng rõ ràng, cũng vì trong lòng không có
bóng ma nào tốn tại, cho nên không thấy rõ nguyên hình, ánh
sáng thiện hồn càng thêm sáng tỏ, đạo đức công càng thêm rộng
lớn, thì càng được lên Thiên Đình, hoặc tới thẳng các điện
khác tra ưu khuyết điểm, đều không cần tới đây, cho nên Nghiệt
kính còn được gọi là “ nghiệp kính”.
Nếu là ác nhân,
đương nhiên là sẽ lộ nguyên hình của hắn. Có câu: “Nhâm nhĩ cái
thế gian hùng đáo thử tựu ứng tang đảm, bằng tha phiến thiên thủ đoạn
đăng thai tái nan khi tâm” ( mặc cho ngươi ở thế gian oai hùng tới
cỡ nào, dù thủ đoạn như thiên cũng không thể che dấu)
Hứa Tiên mặc cho Tào thế tử giãy dụa, tay nắm hắn,ném một cái
tới trước đài, Tào thế tử nhất thời ngây ra như phỗng.
Rồi sau đó thập điện Diêm La chạy tới, cũng là ngẩn ngơ. Trông
Nghiệt kính vốn trong veo kia, giờ phút này lại cuồn cuộn hắc
khí. Trong đó đã hiện rõ vô số chuyện, đủ loại tội trạng của Tào thế tử,đúng là không thể tính hết. Nào là hại người,
giết người,lấn hiếp người khác, gạt người, hơn nữa còn dùng
miệng lưỡi khéo léo, che dấu đi tội ác.
Thập điện Diêm
La đều biết Tào thế tử có chuyện xấu, nhưng lại không ngờ
tới, thậm chí có những tội ác như vậy, ác nhân như vậy chính
là trong Địa phủ cũng hiếm thấy.
Hứa Tiên cũng cau mày, càng lộ thêm vẻ lạnh lùng, chỉ vào Tào thế tử trước đài gương nói:
- Tần NGhiễm Vương, ngươi nói, ác nhân như thế, nên phân phạt ra sao?
Cặp mắt như điện như lửa, sâu như biển, làm cho Tần Nghiễm Vương có chút không dám nhìn thẳng, trong khoảng thời gian ngắn ngập
ngừng không biết nên đáp lại ra sao.
Tào thế tử phản ứng lại, khóc rống
lên, nước mắt giàn rụa nói:
- Tường bá bá, Tường bá bá, con là Tuyền nhi mà!
Thanh âm thê lương đầy bi ai, nhưng hắn lại không biết, những kẻ đã
bị hắn làm hại cũng có những tiếng khóc thảm thiết như vậy.
Sở Giang Vương nói:
- Vị tiên trưởng này, là lão không biết dạy con, xin thứ cho lần này, van ngươi hãy để cho hắn một con đường sống.
Đường đường là Diêm Vương, lời nói đã là lão lệ giàn giụa.
Chẳng qua là không biết, người bị nhi tử của hắn làm hại, cũng có phụ thân khóc ròng thương tiếc hay không.
Hứa Tiên quát hỏi:
- Tần Nghiễm Vương, còn không đáp lời ta?
Nếu là thiện ác bất minh, còn cần Nghiệt Kính này làm cái gì,
không bằng đập nát luôn, nếu là chẳng phân được thị phi, thì
còn cần Địa phủ này làm gì, không bằng hủy hết đi.
Tẫn Nghiêm Vương sửa sang lại mũ áo, ngẩng đầu lên nói:
- Theo luật pháp Âm ti, nên vào tầng thứ mười tám ở Địa ngục, trọn đời không được sinh.
Phụ nhân mặc cung trang vừa chạy tới theo nghe thấy câu như vậy, nhất thời ngất trên mặt đất.
Hứa Tiên nói:
- Được được được, coi như ngươi không thẹn với hai chữ Diêm La này.
Rồi sau đó cao giọng nói:
- Cò của Sở Giang Vương, Tào Tuyền, vi phạm pháp lệnh, không
chuyện ác nào không làm, Tần Nghiễm Vương phán vào tầng thứ
mười tám trong Địa ngục chịu phạt, thiên địa chứng giám, nhân
quỷ chứng giám.
Lôi âm cuồn cuộn, quanh quẩn Địa phủ, trong các tầng Địa ngục, vạn quỷ vui mừng.
Hứa Tiên không để ý tới Tào thế tử đang xụi lơ trên mặt đất, cùng chư Diêm vương đang trợn mắt há hốc mồm, nói với Thân Đồ
Trượng:
- Chúng ta đi thôi!
Ba người liền phá âm giới đi ra, chỉ để lại một lời khuyên:
- Dùng Nghiệt kính chiếu người khác, lại quên chiếu những người bên cạnh mình. Ngày khác nếu ta là Diêm la,, nhất định dùng
Nghiệt kính này lần theo tất cả quỷ trong Địa phủ.
Tận chỗ sâu cùng trong địa phủ, cặp mắt đó lại một lần nữa mở ra, cũng chỉ lắc đầu cười khổ:
- Nếu ta là Diêm La, nếu ta là Diêm La, ngươi là đang trách ta, không thống trị tốt Minh phủ của ngươi sao?
Hứa Tiên thoát ra khỏi địa phủ, cũng thoát ra khỏi nhân cách phụ
Đông Nhạc đại đế, chỉ cảm thấy bầu trời trong sáng hẳn lên,
không còn âm trầm hắc ám như ở dưới địa phủ. Đối vởi đủ
chuyện vừa rồi,, hắan cũng có mấy phần thở gấp. Bản thân hắn không băng lãnh quyết tuyệt như Đông Nhạc Đại đế vậy, cũng sẽ
đồng tính với lão tang tử Sở Giang Vương, nhưng nguyên nhân hết
thảy cũng là do Sở Giang Vương. “ tử bất giáo, phụ chi quá” mà thôi (con dại cái mang).
Hứa Tiên hồi tưởng lại cảm giác vừa rồi đứng trước Nghiệt kính, nếu cảm giác của mình không
sai, bên trên dài Nghiệt kính có một mảnh Âm Dương kính, nhưng
giờ phút này lại không có cách nào thu hồi. Không biết ngày
sau có cơ hội thu thập lại đủ Âm Dương kính này, không biết là
uy lực của nó sẽ như thế nào đây?