Lần tụ hội này cũng là ăn
mừng mấy vị Cử nhân năm nay của Cận Thiên thư viện, hơn nữa trong những
người này còn có mấy người nhà giàu có.
Uống rượu làm thơ, cười nói vui vẻ, cũng nói một chút về ý chí bay lên
trời cao. Những cử nhân này lúc ở nhà cũng không đc tùy tiện uống hoa
tửu, nhưng bây giờ tiền đồ vô lượng, tự nhiên có nhiều người đến kết
giao, từ trước tới nay, yến hội như vậy đã làm qua vô số lần, không phân biệt ngày đêm.
Ở trung tâm yến tiệc, không nghi ngờ gì là người có học vấn sâu nhất,
quan vị cao nhất Lý Tư Minh, hắn hôm nay đã làm chức học chính, thân
phận không giống như trước. Nói như vị Vương gia kia ở trong kinh, đối
với học vấn của Phan Ngọc rất là hài lòng, chức vị học chính này xem như là hồi báo sao! Không khỏi xem lại một chút, nhân vật kinh tài tuyệt
diễm như thế cũng không còn nữa, trong lòng không khỏi có chút buồn bã.
Trữ Thải Thần bỗng nhiên nghe thấy:
- Lý đại nhân, chẳng biết tại sao lại không thấy Hán Văn đâu? Hắn cũng
trúng cử nhân, ứng với lời nói của Yến Xích Hà ở Lan Nhược Tự lúc đầu.
Mọi người có chút dừng lại, vẻ mặt mấy vị Cử nhân kia có chút không
đúng, bọn họ với Hứa Tiên cũng là cùng trường, nhưng lúc đầu Hứa Tiên
muốn lấy phiếu học chính trừ đi công danh, lúc đó liền làm cho lão đại
không vui, còn đối với những người vừa vào thư viện tú tài năm nay mà
nói, Hứa Tiên là cái tên mang rất nhiều sắc thái truyền kỳ, trong mắt
liền lộ ra quang mang chờ đợi.
Lý Tư Minh dừng chén cười nói:
- Ta đã phái người đi mời, sáng sớm hắn đã mang theo phu nhân tới giữa
hồ xem tuyết. Lần này chúng ta đi chính là tìm hắn, xem hắn chạy trốn
nơi nào?
Hứa Tiên đối với yến hội luôn luôn là tránh được thì nên tránh, không có chuyện gì lại không ở nhà với kiều thê mà lại đi phụng bồi đám đàn ông
này uống hoa tửu gì đó.
Cô gái kia ôm tỳ bà giơ lên hỏi:
- Phu nhân? Không biết vị quan nhân kia cho biết phu nhân là vị nào?
Lý Tư Minh vén râu cười nói:
- Thải Điệp cô nương chớ giả bộ hồ đồ, Hứa Tiên phu nhân dĩ nhiên chính
là một vị hoa khôi của phủ Hàng Châu, là Thải Phượng cô nương, cô nương
cũng đã đến tuyết lâu, chẳng lẽ chưa từng nghe qua. Ba!
“Tranh” một tiếng, Thải Điệp tùy ý gảy một tiếng tỳ bà, khinh thường nói:
- Vậy thì coi là phu nhân cái gì, bất quá chỉ là thiếp mà thôi, nhập môn cũng bị người mắng chửi.
Ban đầu Phan Ngọc vì Vân Yên chuộc thân, Thải Điệp cũng được nghe Tuyết Lâu bầu người đứng đầu bảng, cũng là ca múa song tuyệt, xinh đẹp lan
xa, cũng là người đoạt được hoa khôi, danh tiếng nhất thời nổi lên.
Nhưng chẳng qua là có người thường đem nàng cùng Thài Phượng so sánh.
Nhớ năm đó Thải Phượng được bảy phần thần vận cùng Thải Điệp không sai
chút nào, còn có danh tiếng của tiểu Thải Phượng, danh tiếng này so với
nàng còn muốn vang dội hơn chút ít.
Lý Tư Minh cười trách mắng:
- Đừng vội không phục, nếu ban đầu không có giải Nguyên lang Phan Ngọc ở đó, thiếu chút nữa nàng đã thắng Sơ Tuyết Thí, cho sĩ tử Giang Nam một
cái bạt tai.
Thải Điệp lại nói:
- Còn hôm nay không có Hồng Tụ thư viện, ta không tham gia được Sơ Tuyết Thí, nếu không thì chưa chắc đã đến tay người khác.
Lý Tư Minh ngẩn ngơ, không biết người nọ ở trong kinh đã ra sao? Quả
nhiên là “ Người đã không biết đi về đâu, hoa đào như trước cười trong
gió”, trong lòng thẫn thờ, đã quên đi Thải Điệp.
Thải Điệp tự cho là đắc kế, hiện ra mấy phần vẻ khoe khoang, tùy ý gảy dây cung, mọi người rối rít khen:
- Thải Phượng tuy đẹp, nhưng sao bì kịp được với Điệp cô nương, cô nương nên được xưng là đại Thải Phượng mới đúng, không, là Thải Phượng nên
xưng là nhỏ Thải Điệp.
Nhưng con ngươi lại đảo quanh trên người nàng.
Đột nhiên lại nghe tiếng đàn truyền đến. Tiếng đàn tựa như kỵ binh bang
hà xuyên qua màn tuyết. Đâm rách màn che, truyền vào trong tai mọi
người, khiến cho mọi người đang bị rượu ngon cùng lò ấm làm cho thần trí lâng lâng cũng bị tỉnh lại, không khỏi ngưng thần lắng nghe.
Lý Tư Minh đứng dậy, động dung nói:
- Cái này là, Băng Huyền cầm bắn ra “Băng lưu
khúc”, bọn họ quả nhiên là ở đây.
Hoa thuyền xuyên qua màn tuyết, tiếng đàn ngày càng rõ ràng, chợt bỗng
nhiên dừng lại, chuyển qua một loại tiếng đàn khác, hoàn toàn ngược lại
nhưng không mang lại cảm giác không khỏe chút nào.
Thải Điệp thấy vậy khẽ biến sắc, nàng cũng là người trong đạo này, tự
nhiên có thể nghe ra cao thấp trong đó, đây rõ ràng là trình độ “Tâm kỹ
nhất thể” theo lời của người quản lý âm nhạc dạy nàng. Có thể có tài
nghệ nhạc công như vậy thì trong trăm người không có một, mà có thì tất
cả đều là lão giả trên năm mươi, mà nàng biết rõ ràng là Thải Phượng mới chỉ có hai mươi tuổi.
Tiếng đàn như vậy thật sự là do một cô gái trẻ tuổi đánh ra đấy sao?
Hứa Tiên thấy hoa thuyền chậm rãi đi tới, thuyền vừa đến bờ, xuống tới
một đám người, mà trước mắt là một người mà hắn biết được, đó là Lý Tư
Minh đã lâu không gặp, kinh ngạc nói:
- Sao ngươi lại tới đây?
Lý Tư Minh nhìn thấy Hứa Tiên, trong lòng liền dâng lên ba phần ý mừng,
thấy hắn không so đo chức quan của mình, lại càng thích hơn. Cầm tay
cười nói:
- Tuyết hồ này không phải là của nhà người, như thế nào mà ta không thể đến được?
Trữ Thải Thần đi lại chào đón, nói:
- Hán Văn, mấy ngày nay ngươi ở nơi nào?
Vân Yên ngừng đánh đàn đứng ở sau lưng Hứa Tiên, biết hai người này là
bạn tốt của phu quân, cũng chào một cái, không nói nhiều lời.
Hứa Tiên thấy hai người này, trong lòng cũng rất vui mưng. Mặc dù hắn
không hay giao du, nhưng lại tiếc bằng hữu. Chẳng qua là nhìn thấy một
đám sĩ tử ở phía sau, khẽ cau mày.
Vân Yên mặc bộ lông cừu trắng đứng trong tuyết, tựa như một đóa Mẫu Đan
nở rộ, những từ như quốc sắc thiên hương cũng không diễn tả hết. Đám sĩ
tử kia vừa nhìn thấy nhan sắc của nàng, cũng bị hoa mắt váng đầu, ngay
cả những thứ đạo đức văn chương cũng không thèm để tâm, dáng vẻ cũng hạ
xuống chút ít.
Hứa Tiên ngưng mắt nhìn qua, bọn họ mới phục hồi lại tinh thần, cung
kính tiến lên hành lễ, xưng một tiếng “Hứa huynh”. Hôm nay Hứa Tiên đã
không phải là vật trong ao nữa rồi, tin đồn rằng quan chủ khảo của mùa
xuân sang năm chính là sư phụ của hắn, ai dám gây sự với hắn.
Hứa Tiên nhất nhất đáp lời, mọi người phân ra khách chủ ngồi xuống, Hứa
Tiên cùng Lý Tư Minh cùng ngồi chủ vị, nói về những chuyện xảy ra thường ngày, Lý Tư Minh cũng không giấu diếm, cùng Hứa Tiên tâm tình.
Lý Tư Minh hỏi chuyện của Phan Ngọc, Hứa Tiên còn cười nói:
- Đến năm sau nhìn thấy thì sẽ biết.
Trữ Thải Thần hỏi:
- Không biết Hán Văn ngươi tính toán khi nào lên kinh, không bằng chúng
ta cùng nhau kết bạn lên kinh cũng tốt. Hàng Châu cách kinh thành cũng
ngoài ngàn dặm, đường xá xa xôi, kết bạn cùng đi, cũng có thể an toàn
không ít.
Hứa Tiên nói:
- Ta đi sớm một chút, chỉ có thể cô phụ ý tốt của Trữ huynh rồi.
Chợt thấy Lý Tư Minh có chút do dự, tựa như có chuyện gì khó nói, không khỏi hỏi:
- Nếu có chuyện gì cần Hứa Tiên, huynh không ngại cứ nói thẳng!