Nhưng những ràng buộc này, thời điểm độ kiếp, ngược lại sẽ trở thành một loại trở ngại. Tâm Ma Tâm Ma, chẳng lẽ tâm của người tu đạo không có
hạt bụi nào sao? Hơn nữa Tâm Ma không nói đến, Thiên Ma Tâm Nguyệt Hồ
không biết đang trốn ở nơi nào đó quan sát, nếu không bắt được nàng,
thật sự trong nội tâm khó bình an.
Suy nghĩ đủ loại, Hứa Tiên đã
trở lại phòng của mình, đã sớm nghe hai âm thanh bên trong, nhẹ nhàng
đẩy cửa phòng, các nàng đang chờ hắn a!
...
Trong Phù Dung Viên, bốn nữ tử quần áo đẹp đẽ quý giá, phân biệt bưng lấy hoa quả,
bánh ngọt, các loại ẩm thực, đi tới một căn phòng sơn son thiếp vàng,
nhẹ nhàng gõ gõ cửa, nói:
-Cô nương, chúng ta đưa cơm tới cho ngươi.
- Vào đi!
Một âm thanh ôn nhu nói.
Nữ tỳ đẩy cửa phòng ra, phát ra âm thanh sợ hãi, trong phòng có một con
cọp, trong mắt nhìn qua các nàng, nhưng thân thể lại không có chút động
đậy. Đám nữ tử mới định thần lại, mới phát hiện đây chỉ là bức họa mà
thôi.
Thì ra chẳng biết từ lúc nào, trong phòng nhiều ra một bộ
cổ họa, bức họa trên giấy ố vàng, vẽ một con mãnh hổ hạ sơn. Hổ gầm giận dữ, uy phong lẫm lẫm, trong đôi mắt đỏ thẫm không chút che dấu ý khát
máu, giống như nhảy ra khỏi bức họa, đánh giết người trước mắt. Mắt to
nhìn lên, thật sự giống mãnh hổ bình thường.
Một người con gái đứng trước bức họa, nhìn qua bức cổ họa, đưa lưng về phía các nàng, thấy không rõ thần sắc.
- Cô nương...
Thường Hi ngoái đầu nhìn lại, nói:
- Mang thứ đó đặt lên bàn là tốt rồi, phiền toái các ngươi, bạc trên bàn là cho các ngươi, các ngươi đi xuống trước đi!
Thân hình của nàng không động. Nhưng trong mắt của nàng, giống như cười mà
không phải cười làm cho mấy thị nữ sửng sờ, cảm thấy vị tỷ tỷ này càng
ngày càng xinh đẹp, ngẫm lại vận mệnh kế tiếp của nàng, không khỏi có
chút thở dài.
Mặc dù được tiền thưởng, nhưng cũng không có vui mừng, đem đủ loại đồ ăn đặt lên bàn, mới cáo lui rời đi.
Thường Hi nói:
- Hứa công tử, có thể đi ra.
Hứa Tiên đi ra khỏi bình phong, có chút kinh ngạc ngồi lên ghế, nhìn qua nữ tử tuyệt mỹ trước mặt, cảm thấy có gì đó khác trước.
Trong phòng treo đèn lồng hoa mỹ, chiếu sáng khắp căn phòng rộng lớn. Nàng
đứng dưới ngọn đèn, đang mặc trang phục lộng lẫy, tóc mây đen nhánh được trâm ngọc hình con bướm cài lển trừ thứ này ra, trên đầu cũng không còn sáng sức nào, bộ dáng tinh xảo quý phía còn nồng đậm hơn lúc nàng múa
dưới trăng..
Trâm gài tóc không thể tận bó, vài sợi tóc xanh rơi
xuống trước mặt, bằng vào vài phần vũ mị, mắt ngọc mày ngài lại tiêu
giảm sầu bi trước kia, khóe miệng vô cùng vui vẻ. Một bộ váy dài xanh
đập, tơ lụa tại dưới đèn minh diệu sinh huy (*chiếu sáng). Lộ ra đầu vai mượt mà như ngọc, xương quai xanh tinh xảo như ngọc, không có một tia
tì vết gì.
Hứa Tiên hơi thất thần, nói:
- Thường Hi cô nương, nếu muốn rời đi, thì chính là đêm nay đấy.
Hắn nghỉ ngơi trong nhà mấy ngày, tối nay đã tới đây trợ giúp cho Thường Hi rời khỏi Phù Dung Viên. Nhưng dường như thái độ của Thường Hi đã cải
biến.
Đôi mắt của Thường Hi sáng lên, nói:
- Thỉnh công tử chớ nóng vội, nghỉ một lát cũng không muộn. Công tử võ công cái thế, khi nào mang ta đi không được.
Sau đó lấy bình ngọc ra, rót chén rượu cho Hứa Tiên, sau đó dùng hai tay dâng lên.
Hứa Tiên tiếp nhận chén rượu, lại đặt lên bàn, nói:
- Bây giờ không phải thời điểm uống rượu.
Thường Hi nói:
- Đa tạ công tử đến đây cứu giúp, chén rượu này xem như tâm ý của ta.
Nói xong lại uống cạn.
Hứa Tiên lắc đầu, cũng cầm chén rượu, lúc này không biết từ nơi nào xuất
hiện con mèo con màu trắng, nhảy lên bàn, quật ngã chén rượu của Hứa
Tiên, rượu rơi vãi xuống bàn.
Thường Hi khiêu mi nói:
- Tuyết nhi!
Trong mắt nộ khí lóe lên rồi biến mất, toàn thân con mèo rung lên, lại nhìn Hứa Tiên "Meow" một tiếng.
Hứa Tiên ôm con mèo vào trong ngực, cười nói:
- Chỉ là ngoài ý muốn, mèo con này thật xinh đẹp.
Mèo con e ngại nhìn qua chủ nhân của mình, ngoan ngoãn đứng ở trong ngực của Hứa Tiên.
Thường Hi miễn cưỡng cười cười, cúi đầu nói:
- Ta chỉ muốn trò chuyện với công tử thôi, rời khỏi nơi đây, còn không biết nên đi đâu!
Hứa Tiên ngẫm lại cũng phải. Thường Hi
cùng chính mình không có duyên gặp
mặt mấy lần, lúc trước cũng vì bước đường cùng cho nên mới cầu cứu, thời điểm này khó tránh khỏi có chút do dự.
- Không biết cô nương muốn nói gì?
Thường Hi ngẩng đầu, nói:
- Công tử có ý định an trí ta như thế nào?
Hứa Tiên nhìn thấy con mèo con trong ngực đang mở to mắt nhìn qua mình, Hứa Tiên sờ sờ đuôi của nó, nhìn Thường Hi nói:
- Trước mang ngươi về Phan phủ, đợi đến lúc tiếng gió qua đi, liền đưa
ngươi đi Giang Nam, ở trong biệt viện của Phan gia, rồi sau đó trời đất
bao la, mặc cho cô nương tự làm chủ.
Đời này không có máy ảnh.
Thường Hi tại Phù Dung Viên có giá cả cực cao, người gặp cũng không
nhiều lắm, biện pháp này mặc dù không thể nói là không có sơ hở, nhưng
cũng xem là an toàn.
Thường Hi nói:
- Như vậy à.
Có chút lộ ra thần sắc suy nghĩ, bỗng nhiên nói:
- Ta có thể đi theo bên người công tử không?
Trong mắt lộ ra ý chờ đợi.
Bỗng nhiên con mèo trong ngực Hứa Tiên giãy dụa, meo meo không ngừng.
Thường Hi nhìn con mèo trắng, nói:
- Tuyết nhi, ngươi đói sao? Đợi một chút.
Toàn thân con mèo run lên, lập tức đình chỉ giãy dụa, chỉ ngửa đầu nhìn qua Hứa Tiên.
Trong nội tâm Hứa Tiên nhảy dựng, đây cũng có thể xem như câu dẫn, từ khi hắn xuyên việt tới bây giờ, bên người tuy có nhiều hồng nhan, nhưng tình
huống này vẫn là lần đầu, huống chi đây cò là mỹ nhân tuyệt sắc. Cũng
may hắn định lực đã không tầm thường, lắc đầu, nói:
- Ngươi ở bên cạnh ta, liền dễ dàng bị phát hiện. Hơn nữa cô nương cũng không cần phải nghỉ.
Nói xong liền cầm miếng thịt trên bàn, đút cho mèo con trong ngực.
Thường Hi nhìn vào đôi mắt của Hứa Tiên thật sâu, tựa hồ muốn tìm tòi tâm tư
chính thức của hắn, đôi mắt Hứa Tiên ôn nhu như nước, nàng cắn môi nói:
- Ta không thể lọt vào mắt của công tử sao?
Hứa Tiên cười khổ nói:
- Cô nương chẳng khác gì tiên nữ hạ phàm, không cần nói, chỉ là...
Thường Hi lại nói:
- Ta chỉ là tiểu nữ tử nhu nhược, không có gì ngoài thân hình này, không
có nơi đi, nếu đi ra ngoài, thật sự không biết tìm nơi nào nương thân,
thầm nghĩ tìm phu quân phó thác chung thân...
Lời nói đến đây đã cạn, nhìn Hứa Tiên, ý đã hết.
Hứa Tiên nói:
- Nơi này không thể ở lâu, chúng ta nên đi thôi, khi ra bên ngoài, sẽ có rất nhiều nam nhân cho ngươi lựa chọn.
Thường Hi chợt đứng dậy, thân thể nghiêng về phía trước, cầm chặt tay của Hứa Tiên, nói:
- Công tử.
Từ góc độ này, ánh mắt của Hứa Tiên dễ dàng nhìn vào ngực của nàng, thấy được khe rãnh thật sâu trong đó.
Thường Hi lôi kéo tay của Hứa Tiên, đặt lên đôi má của mình, nói:
- Công tử nhẫn tâm như thế sao?
Hứa Tiên rút tay về, cau mày nói:
- Thường Hi cô nương, ngươi làm cái gì vậy. Có lời gì, đợi đến khi ra ngoài rồi nói sau!