Người khác tùy tiện uống rượu, ăn món ăn là được, hắn nhưng muốn làm cái thơ gì đi ra, chỉ có thể nói:
- Cho thần ngẫm nghĩ trong chốc lát!
Sau đó thật nhanh kiểm tra tất cả câu thơ trong đầu.
- Ban thêm rượu đi!
Hứa Tiên cầm chén rượu, trong điện bước đi thong thả nhẹ nhàng, một bước,
hai bước, cả trong đại điện yên lặng đến cây kim rơi cũng nghe tiếng,
chỉ có thanh âm hắn dạo bước truyền ra từng tiếng.
Ngoài điện
trăng sáng treo cao, ánh trăng bắn ra bốn phía. Chẳng biết lúc nào,
nhưng nổi lên sương mù thật mỏng, lượn lờ ở ngoài cung điện, tựa như
cung khuyết trên trời.
Cước bộ Hứa Tiên chợt dừng lại, đem rượu trong chén uống một hơi cạn sạch, hắng giọng ngâm nói:
Thiên Thượng bạch ngọc kinh.
Ngũ lâu thập nhị thành.
Tiên nhân phủ ngã đỉnh.
Kết phát thụ trường sinh.
Trầm trồ khen ngợi tiếng động ầm ầm vang lên, nhưng là có người cảm thấy bài thơ này mặc dù cũng là vô cùng tốt, nhưng có chút cảm giác ý do vị tẫn, còn hơn một chút so với hai bài trước, chỉ cảm thấy Hứa Tiên tối nay
đại tài lộ ra hết.
Đây cũng là cảm giác đương nhiên, bốn câu thơ
từ trong bài thơ dài nhất của Lý Bạch. Hơn nữa bài thơ này cũng có tên
dài nhất, tên là “Kinh loạn ly hậu thiên ân lưu dạ lang ức cựu du thư
hoài tặng Giang Hạ Vỹ thái thú lương tể”, chẳng qua hiện nay mượn tới
dùng, cũng rất hợp với tình hình.
Mà ánh mắt Gia Ngự hoàng đế lại phát sáng không thể sáng hơn nữa, so với hai bài thơ mà Hứa Tiên mới
vừa làm ra lúc trước còn làm cho hắn vui vẻ hơn. Một câu kia “Tiên nhân
phủ ngã đỉnh. Kết phát thụ trường sinh!” Hình như Hứa Tiên hướng mình
biểu đạt lập trường, làm như ở nói rõ có khả năng Trường Sinh, thật là
gãi đúng chỗ ngứa.
- Hắn quả nhiên là đồ đệ của Vô Nhai Tử chân nhân!
Lúc này lại ban thưởng thêm một mâm kim châu, một khối ngọc bích.
Mà nói đến ban thưởng khác, Gia Ngự hoàng đế lại nói:
- Kim Ngân tiền tài, có lẽ ngươi cũng không để vào trong mắt, mà quốc gia chức quan, không công thì không thể nhận. Như vậy đi! Danh tiếng về thơ của ngươi đã truyền khắp vũ nội, không người nào không biết, không
người nào không hiểu. Trẫm liền dệt hoa trên gấm, phong ngươi hai chữ
Tiên thơ, ngươi thấy thế nào?
Trong ánh mắt hâm mộ của mọi người, Hứa Tiên nói:
- Thần Tạ Chủ Long Ân!
Nhưng lại âm thâm nghĩ, danh tiếng Tiên thơ, cũng coi như được thừa nhận
chính thức rồi, chính là không cần có giấy chứng nhận hay cái gì khác.
Hứa Tiên vừa nghĩ đến cái này, đã nghe Gia Ngự hoàng đế cười nói:
- Vậy thì ban thưởng khác là cho ngươi một cái kim bài, trên khắc hai chữ "Tiên thơ", mặt sau khắc "Nơi mà Tiên thơ đến. Phàm là người không có
kính ý, lấy phạm chỉ mà luận.
Rồi sau đó, ý vị thâm trường nói:
- Trẫm tuy không phải Tiên nhân, không thể nhận hai chữ Trường Sinh của ngươi, bài này cũng đủ để truyền lưu thiên cổ.
Giấy chứng nhận này nhưng là từ người lãnh đạo tối cao quốc gia đích thân viết lên, đích thân ban thưởng.
Hứa Tiên lập tức hiểu vị ý tứ Hoàng đế bệ hạ này, đây là muốn cố gắng mượn
hơi của mình, làm cho mình bánh ít đi, bánh quy lại, giúp hắn nhận được
hai chữ Trường Sinh!
- Thần nguyện cúc cung tận tụy, chết cũng không từ, tạ long ân bệ hạ!
Danh phận như vậy cho dù là Đạo tổ cũng không thể cho hắn được, duy chỉ có
Đế Vương nhân gian mới có thể làm được. Nếu phải báo đại ân sư phụ, giúp vị quân vương này cũng là thuận tiện. Hơn nữa muốn xông xáo trong thế
gian, có thể nhận được duy trì của quân vương, là có thể thoải mái hơn
vô số lần, như vậy thì tại sao mà không làm.
Loại ân sủng này để
cho tất cả Tiến sĩ cũng ngắm nghía không dứt, đây chính là Ngự Tứ Kim
Bài a, cái gì gọi là "Nơi mà Tiên thơ đến. Phàm là người không có kính
ý, lấy phạm chỉ mà luận." Như vậy cũng có nghĩa là: - Vô luận quan viên
lớn nhỏ, không tôn kính Hứa Tiên, chính là không nghe ý chỉ hoàng
thượng.
Loại này quả thực có ý vị nắm trong tay Thượng Phương Bảo Kiếm, chính là Tri Phủ Tổng đốc tuyệt không có vinh hạnh đặc biệt như
vậy. Nếu có được một khối là có thể làm Gia Truyền Chi
Bảo truyền lưu
đời sau, thật là khoái ý đến mức nào.
Quân ân như hải, chẳng qua
là ý niệm trong đầu vừa động, thậm chí không cần tiêu phí cái gì, ân
tình giáng xuống là có thể như biển đem một người bình thường hoàn toàn
bao phủ, bốn chữ Phụng Thiên Thừa Vận, há lại nói ngoa. Hứa Tiên nếu như không phải là xuyên việt giả, cho dù là tu hành thành công, nhận được
ân đức như vậy, sợ là cũng cảm động đến rơi nước mắt.
Hoàng Hậu
nương nương nhíu một chút lông mày. Tiên thơ bất quá là danh tiếng, vậy
cũng thôi, kim bài này lại có chút quá đáng. Nhưng thấy Gia Ngự hoàng đế đang cao hứng, tự nhiên không thể làm giảm hứng trí của hắn. Nghĩ lại,
dù sao cũng là Hứa Tiên chữa hết bệnh cho Nhu Gia, đạo kim bài này coi
như là ban thưởng sao! Hắn cũng quả thật có chút xứng đáng với danh
tiếng của hắn.
Trong lòng Trình Tàng Kiếm cũng cảm thấy lẫn lộn,
Gia Ngự hoàng đế cũng không phải là Văn Hoàng đế, thuộc loại đắm chìm ở
trong thi từ ca phú, mà thuộc loại quân chủ thành tựu đầy đủ về văn hoá
giáo dục, võ công, thông minh tháo vát, làm sao sẽ tùy tiện ban thưởng
vật như vậy. Chỉ có thể than, quân tâm khó dò, Hứa Tiên may mắn mà thôi. Đối với tấm kim bài kia, hắn cũng hâm mộ không ngừng. Chỉ cần có một
tấm bảng to như vậy, cho dù là áo vải cũng có thể ngạo công khanh, khinh vương hầu rồi.
Chỉ có Phan Ngọc có thể đoán ra nguyên do trong
đó, lại không nghĩ rằng Hoàng đế bệ hạ đối với hai chữ Trường Sinh lại
có chấp niệm lớn như vậy. Giống như là người trẻ tuổi sẽ chưa bao giờ
nghĩ đến già thì như thế nào, mà một khi trở thành một người bốn mươi
năm mươi tuổi, cơ hồ không ai không suy nghĩ bảo vệ sức khoẻ dưỡng sinh, chỉ vì "Thời khắc sinh tử cực kỳ kinh khủng"!
Lúc này, Gia Ngự hoàng đế bỗng nhiên nói:
- Không biết lúc này Chung Quỳ như thế nào rồi?
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người là sửng sốt, vì sao đang ở trong khoảng
thời gian vui mừng lại đột nhiên nhắc tới người chết như vậy, chẳng lẽ
là tính toán tính sổ thu thập sao? Hành động của Chung Quỳ có thể nói là đại nghịch bất đạo, nếu là tính tình Hoàng đế có chút tàn bạo. Rất có
thể sẽ liên lụy đến người nhà.
Trong lòng Hứa Tiên cũng là vui mừng, đây là muốn nhất cổ tác khí, nhận thêm phong thưởng, tiến lên phía trước nói:
- Chung huynh không biết minh quân, nhất thời xúc động phẫn nộ, tìm cái
chết, nói vậy ở dưới cửu tuyền, cũng là vạn phần hối hận! Mời bệ hạ thứ
cho tội lỗi của hắn, đem hậu táng, thiên hạ sĩ tử tất nhiên ca tụng bệ
hạ nhân đức, thần nguyện làm hết thảy.
Lời Hứa Tiên còn chưa dứt. Liền có một thanh âm vang lên.
- Hứa Tiên, ngươi chớ để được ân sủng mà tự kiêu, Chung Quỳ, loại người
ngỗ nghịch này, vốn nên chịu liên luỵ tam tộc để răn đe. Ngươi lại muốn
bệ hạ xá tội, chỉ niệm tư tình, bỏ qua quốc pháp, không làm thất vọng
một mảnh đại ân của bệ hạ sao!
Lời ấy từng câu tru tâm, nhất thời đem Hứa Tiên nói thành một đệ tử làm việc riêng mà trái pháp luật, đem
ánh mắt của mọi người trong điện cũng hấp dẫn.