Hứa Tiên Chí

Khôi Phục. (1)


trước sau

Hứa Tiên tĩnh tọa trong đình, cảm thụ bản thân tiến hóa, từ thần hồn tới thân thể, hắn giống như thoát thai hoán cốt. Thử thao túng linh lực vô hình trong không trung, càng sai khiến dễ dàng, nhẹ nhàng không thôi. Chỉ một chuyện này, cái khác không cần phải nói, chỉ cần tốc độ tu hành, đã tăng lên gấp mấy lần rồi.

Đương nhiên cũng không phải là không có bất luận giá lớn nào, hắn nội thị thần hồn, chủ tinh Thái Dương tinh rút nhỏ hơn một tầng, Thủy tinh và Kim tinh tân tân khổ khổ gây dựng nên, tất cả đều bị thiên kiếp nghiền nát, hoàn toàn biến mất không thấy gì nữa. Cảnh tượng trong cơ thể của hắn chính là trăm phế đãi hưng.

Nhưng đã có kinh nghiệm, hắn điểm tinh vô cùng dễ dàng, chỉ là vấn đề tích lúy năng lượng. Hơn nữa một lần nữa tu luyện lại, thần hồn của hắn còn thoải mái hơn trước, tu hành rất dễ dàng tiến thêm một tầng, ngược lại là một chuyện tốt.

Nhưng việc cấp bách hôm nay, đương nhiên là cường hóa chủ tinh bị tiêu hao. Nhắm mắt lại cũng có thể nhìn thấy ở giữa thiên địa vĩnh viễn có quang mang kim sắc, cổ hào quang này có sức nóng vô cùng vô tận, chất lượng vượt xa những linh lực khác, nhưng cũng nguy hiểm hơn nhiều lần.

Hứa Tiên không chút sợ nguy hiểm, hít sâu một hơi. Thái dương chi lực trong phạm vi mười dặm tiến vào trong cơ thể của hắn, đây là chuyện trước khi độ kiếp hắn không dám làm, nhưng hắn đã có kinh nghiệm bị hỏa diễm thiêu đốt, chuyện này không coi là cái gì. Chớ nói chi là phương diện độ kiếp đã cường hóa năng lực thừa nhận thái dương chi lực của thân thể và thần hồn.

Môt đoàn người đi qua trước cửa Hứa phủ, bỗng nhiên cảm giác bốn phía tối sầm lại, mà nắng nóng buổi sáng hoàn toàn biến mất, nhìn lên bầu trời hồi lâu, vẫn không rõ ràng cho lắm, lắc đầu đi qua.

Trong lương đình của Hứa phủ, nóng rực như bếp lò, ánh mặt trời quá mức ngưng tụ, nếu không phải nơi này đã sớm thiết lập trận pháp, thì đình nghỉ mát này đã sớm bị hào quang hòa tan rồi. Nhưng quần áo trên người của Hứa Tiên vô cùng bình thường, lại không chút tổn hại nào, đều này có ý nghĩa năng lực khống chế linh lực của hắn đạt tới cấp độ hoàn toàn mới.

Một đôi mắt xanh ẩn nấp trong hồ nước nhìn qua hắn, trong nội tâm âm thầm sợ hãi thán phục, thằng này đã trở nên mạnh mẽ hơn rồi.

Nhưng qua thời gian một nén hương, chủ tinh Thái Dương tinh trong thần hôn của Hứa Tiên đã bốc cháy hừng hực như trước, phát ra hào quang sáng chói khắp thần hồn, Hứa Tiên cũng không đình chỉ, tiếp tục thu nạp thái dương chi lực, đem Thái Dương tinh đạt tới tình trạng nguyên gốc, lúc này mới dừng lại, chậm rãi mở to mắt.

Đây là chỗ tốt lớn nhất của Thái Dương tinh, năng lượng vĩnh viễn không dứt, người bên ngoài tân tân khổ khổ ngày đêm tìm kiếm nơi hội tụ của linh lực, hắn bất luận vào thời điểm nào cũng có thể hội tụ năng lượng vô tận trong thiên địa. Không sợ ăn không đủ no. Chỉ sợ ăn quá nhiều. Chỉ một chuyện này, tốc độ tu luyện của hắn đã vượt qua vô số người tu hành rồi.

Kiếp lôi làm linh lực tán loạn, thuận theo đó cũng khu trừ tạp chất trong thân thể, đánh vỡ bình cảnh vốn có, chuyện này biểu hiện rõ ràng nhất trên chủ tinh. Chủ tinh khôi phục, linh lực của Hứa Tiên khôi phục hơn phân nửa, lập tức cảm giác được chỗ tốt của độ kiếp, rất nhiều pháp thuật trì trệ không tiến đã có thể tiến hành tu luyện, quả nhiên độ kiếp mới là phương pháp nhảy vọt tốt nhất.

Nhưng nếu tu luyện quá nhiều pháp thuật, cũng không vội trong nhất thời. Chuyện hắn để ý nhất vẫn là kiếp lôi, hắn trong vô số lần sắp bị đánh chết đã thu kiếp lôi vào trong thân thể, có lực lượng khác thường. Nó cũng có hiệu quả giống như Đâu Suất Hỏa, điểm khác là, Đâu Suất Hỏa là hòa tan tất cả, hơn nữa còn có tác dụng vận dụng thực tế. Mà tác dụng của kiếp lôi là linh lực, bất luận là linh lực gì gặp phải kiếp lôi đều tán loạn, điểm này thậm chí Pháp Hải mạnh như thế cũng không ngoại lệ.

Nếu như dùng đối phó Địa Tiên cùng cấp với hắn, tác dụng càng lớn tới dọa người, bằng pháp lực của Đạo Tể lại không ngăn được
một lần công kích của Hứa Tiên, mà hết lần này tới lần khác, thân thể của Hứa Tiên mạnh tới đáng sợ, nếu như phá hư phòng ngự linh lực của đối phương. Có thể nói không bao nhiêu người tiếp được vài quyền của hắn. Dùng loại lực lượng này tiến hành công kích, vậy thì không cần phải đánh nữa! Nếu dùng để phòng ngự, liền không sợ hãi.

Chuyện này làm cho Hứa Tiên cảm khái, quả thực là có hiệu quả phá ma trong truyền thuyết a.

Mà kiếp lôi cũng không có năng lượng phong phú như thái dương chi lực, căn bản không thể nào thu nạp, tiêu hao hết thì không cách nào khôi phục lại. Hứa Tiên trong lần đại chiến trước đã tiêu hao một nửa, còn lại phải ít dùng một chút mới được.

Hứa Tiên lắc đầu, tạm thời đặt vấn đề này qua một bên, trước tiên xem nó như đòn sát thủ cuối cùng, đợi đến lúc tất cả linh lực khôi phục rồi nói sau!

Thời điểm này, trong lòng của hắn truyền tới âm thanh ôn nhu.

- Quan nhân, sắp ăn cơm, kêu Tiểu Thanh lên.

Hứa Tiên mỉm cười đáp:

- Được rồi.

Vỗ vỗ lan can, hô:

- Này, Tiểu Thanh, ăn cơm!

Bọt nước trong hồ bắt đầu sôi sục, Tiểu Thanh nhảy ra khỏi mặt nước, nhìn Hứa Tiên phàn nàn:

- Ngươi làm cho nước nóng muốn chết!

Nếu như không phải nguyên nhân này, sợ rằng nàng cũng không dễ lựa chọn đi ra đâu.

Hứa Tiên cười ha ha, sờ lên cằm, "Rụt rè" nói:

- Cô nàng, hiện tại bổn đại gia là Địa Tiên, về sau ăn nói khách khí với ta một chút, biết không?

Tiểu Thanh không nói hai lời, một cước đạp tới.

Nhưng động tác vốn mau lẹ trong mắt của Hứa Tiên đã chậm lại, thò tay bắt lấy chân nhỏ của nàng, một tay ôm eo, tiện tay ôm nàng lên vai. Nhanh chóng đi tới phòng khách.

Tiểu Thanh oán hận cắn lên cổ của hắn, nhưng răng nanh của nàng vô pháp cắn xuyên thấu làn da màu vàng nhạt của hắn bây giờ, giống như đang thè lưỡi liếm cổ của hắn vậy.

Trong nội tâm của Hứa Tiên rung động, trùng trùng điệp điệp vỗ vào mông của nàng một cáu, nói:

- Bổn đại tiên ở đây, yêu nghiệt còn dám càn rỡ!

Sắc mặt Tiểu Thanh trướng lên đỏ bừng, cho nên càng dùng sức cắn.

Hứa Tiên nắm chân nhỏ nhắn xinh xắn của nàng, dùng sức vuốt ve vài cái, cảm giác được thân thể của nàng mềm hơn rất nhiều, cười hắc hắc, càng không buông tay.

Thẳng đến khi Tiểu Thanh nhả ra, quát:

- Mau buông ta ra!

Nhưng âm thanh của nàng lúc này biến thành mềm mại vô lực.

Hứa Tiên buông nàng ra, Tiểu Thanh rơi xuống đất, sờ lên chỗ hắn vừa sờ chân của mình, oán hận nhìn qua Hứa Tiên, thề nhất định phải mau mau vượt qua thiên kiếp, trở nên mạnh mẽ như tỷ tỷ, lại hung hăng khi dễ Hứa Tiên, trả thù trở về!

Mọi người ngồi xuống trong sảnh, cũng có Ngao Ly cùng Tiểu Thiến ở đây, chỉ có Hồ Tâm Nguyệt chẳng biết đi đâu.

Bạch Tố Trinh xới cơm cho mọi người, khôi phục sinh hoạt bình thản hàng ngày, Hứa Tiên thở phào. Cảm giác đây mới là sinh hoạt của mình, mà không phải đại chiến thần ma sôi sục, chiến tranh chỉ là vì hòa bình.

Nhưng sau khi ăn cơm sxong, Bạch Tố Trinh lại tuyên bố:

- Ta muốn trở lại trong núi bế quan thời gian ngắn.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện