Trọng yếu nhất là, quần áo của các nàng không biết ai cởi ra, chỉ mặc
cái yếm quần lót, tay mịn eo nhỏ nhắn, đùi ngọc bờ mông, xuân quang mười phần, vài loại mùi thơm là lạ bay vào trong mũi của hắn.
Mà cánh tay của Hứa Tiên không chút khách khí đảm nhiệm nhiều việc. Cùng ôm các nàng vào trong ngực, một tay đặt lên bờ mông bị quần lót bó chặt, bỗng
nhiên hắn suy nghĩ muốn ngủ thêm một lát.
Đột nhiên cảm giác chóp mũi ngứa, một cái đuôi mèo đặt lên mũi của hắn, Thường Hi cuộn mình đối đầu lên thân của hắn.
Ba người một con mèo, cứ như vậy cùng giường chung gối một đêm.
- Hắt xì!
Hứa Tiên nhịn không được hắt xì, làm cho tất cả mọi người tỉnh, mơ mơ màng màng mở to mắt, nhận ra tình trạng của mình hiện giờ
Tiểu Thiến cùng Vân Yên còn không có gì, mơ mơ hồ hồ lầm bầm vài tiếng, thiếu chút nữa tiếp tục thiếp đi.
Tiểu Thanh lại giật mình, nhìn thấy con mắt sáng ngời của Hứa Tiên, mạnh mẽ
nhảy dựng lên giường, đánh vỡ màn lụa nhảy xuống đất, chỉ vào Hứa Tiên
nói:
- Ngươi, ngươi, ngươi, ngươi làm cái gì?
Tất cả mọi người triệt để tỉnh táo lại, Vân Yên văn vê dụi mắt, nói:
- Nơi này là chỗ nào à?
Tiểu Thiến miễn cưỡng trả lời:
- Giống như không phải trên thuyền.
Hứa Tiên ôm các nàng ngồi dậy, phân biệt hôn nhẹ một cái, hôn nụ hôn chào buổi sáng.
Thưởng thức thân thể mê người của Tiểu Thanh, bình tĩnh hồi đáp:
- Đại khái là cái gì cũng làm rồi.
Tiểu Thanh chỉ cảm thấy da thịt của mình lõa lồ dưới ánh mắt sáng quắc của
hắn, bất an thò tay che lại. Nhưng nghe một câu kia của Hứa Tiên, lại
cứng đờ, lẩm bẩm nói:
- Cái..., cái gì đều làm.
- Ừ!
Hứa Tiên mỉm cười gật đầu.
Tiểu Thanh giận dữ hét:
- Ta giết ngươi!
Hù dọa một đám chim rừng, bay vọt qua ngọn cây sáng sớm.
Nàng không biết mình tức giận như thế thật sự là vì cái gì, chẳng lẽ gì thái độ không có gì của hắn?
Vân Yên nói:
- Đừng tức giận, Thanh nhi, phu quân đang trêu đùa hí lộng ngươi đấy, phu quân ngươi cũng thật sự là, chiếm tiện nghi còn chưa đủ sao?
Tiểu Thanh giờ mới hiểu được chuyện gì đó.
Hứa Tiên cười nói:
- Bộ dáng của ngươi bây giờ rất giống hiền thê đấy.
Hắn muốn liên hệ với Bạch Tố Trinh, nhưng ngẫm lại nàng đang bế quan, cho
nên không được quấy rầy nàng, nếu như không cẩn thận hại nàng thì hối
hận còn không kịp. Dù sao đợi tới thời điểm phù hợp, nàng nhất định sẽ
chủ động liên hệ với mình.
Vân Yên cười hì hì nói:
- Ta cũng là thê tử của ngươi mà.
Tiểu Thiến thở dài sâu kín, nói:
- Chỉ có ta cái gì cũng không phải.
Lập tức bị Hứa Tiên ôm vào ngực, nhìn cái cổ của nàng hôn lên một cái, in
vào một khỏa hoa mai, cắn lỗ tai xì xào bàn tán. Tay cũng không thành
thật vuốt ve nhục thể của nàng.
Tiểu Thiến rất nhanh chuyển buồn làm vui, bởi vì da thịt bị Hứa Tiên vuốt ve cho nên đỏ hồng lên, nàng có chút thở hào hển nói:
- Nhất định đấy.
Hứa Tiên cười gật đầu nói:
- Nói định.
Lần này trở về, tuy đã ở trong núi làm mấy lần, nhưng không có bao nhiêu thời gian với Tiểu Thiến cả.
Quần áo đều trên giường, giầy cũng trên giường, mấy người mặc quần áo. Hứa
Tiên muốn động tay cũng không phải do hắn, Vân Yên cùng Tiểu Thiến trước tiên mặc quần áo lại, tay của hắn cũng du động xuống hạ thể các nàng,
dẫn tới hờn dỗi hoặc là cười khẽ, kiều diễm trong đó, không cần nói cũng biết.
Hứa Tiên ngắm nhìn bốn phía, đều là thanh sơn bích thủy.
Đã không phải là trên thuyền lớn, mà là đang trong một đảo nhỏ trên con
sông.
Đủ loại tình cảnh đêm qua, giống như tiểu thuyết thư sinh
và yêu quái, nhìn thấy tòa nhà tú lệ, nhìn thấy tuyệt thế giai nhân do
hồ tiên biến thành, sau tình cảnh biến ảo đêm qua, tỉnh lại ở trên phần
mộ trên đồi.
Kiếp phù du trên thuyền, giống như một giấc chiêm bao.
Đám người Hứa Tiên trở về trong nhà, thu thập hành trang một lúc, làm chuẩn bị cuối cùng.
Nhưng trước khi lên đường, Hứa Tiên còn muốn nếm thử một chuyện cuối cùng.
Đêm qua giống như giấc mộng, dường như kiếp phù du kia có công dụng khác,
hắn vào lúc nửa tỉnh nửa say trong loáng thoáng cảm nhận được dấu vết
nhỏ trong trí nhớ của Đông Nhạc Đại Đế lưu lại.
Vì vậy hắn tỉnh
lại ý niệm trong đầu, với cường độ thần hồn và ý niệm bản tâm của hắn
hiện giờ, có lẽ đã có thể tiếp nhận một bộ phận trí nhớ
của Đông Nhạc
Đại Đế. Vừa thành Địa Tiên, hắn xem như tiến dần từng bước, trở thành
thần tiên nhất lưu chân chính.
Tuy hoàn toàn hấp thu hắn thật sự
không dám, nhưng dù sao cũng là trí nhớ của Thiên Tiên, bao hàm lĩnh ngộ và tính cách đậm đặc. Hắn lo lắng có lẽ cũng có vài phần tương tự với
Vân Yên, hắn sợ mình biến thành một người nào khác.
Nhưng trí nhớ này giống như một bảo tàng to lớn, ví dụ như mảnh vỡ Âm Dương Kính ẩn
chứa pháp môn thu nạp linh khí, có lẽ có thể trong đó tìm được thứ còn nguyên vẹn, kinh nghiệm tu hành đạo pháp và pháp thuật nhiều vô số kể,
giống như lão sư tốt nhất, tất nhiên nếu so với Thái Âm chân nhân còn
xứng chức hơn nhiều.
Hiện tại Hứa Tiên cũng muốn làm giống như
Alibaba, niệm động chú ngữ thì mởi cửa đá ra, từ nơi đó lấy được bảo
tàng đầy vàng bạc và đèn thần. Tích lũy tháng ngày, chờ một ngày có thể
đem vàng bạc bay lên không trung, biến thành tất cả sở hữu của mình, hắn có thể bảo vệ tất cả mọi người hắn cần bảo vệ.
Lúc này chìm vào
trong trí nhớ Tâm Hải, đã không hề cần Bạch Tố Trinh trợ giúp, chỉ làm
cho Tiểu Thanh Tiểu Thiến Vân Yên ba người ở chung quanh hộ pháp.
Trong bóng tối vô tận nhìn thấy thân ảnh vô cùng to lớn, tiếp thiên đạp địa
trên thế giới Tâm Hải, vẫn mặc bộ quan bào màu xanh, tay cầm quyết sách, chưởng quản âm dương trong tay.
Mặc dù biết rõ đây chỉ là ảo
giác, một mảnh trí nhớ. Không có linh hồn, không có thân thể, chỉ có
pháp lực và công đức là thứ giúp hắn chèo chống. Nhưng cổ uy thế quân
lâm thiên hạ này, giống như đứng cạnh con sông thời gian, dùng hai con
người đen kịt nhìn qua, giống như nhìn thấy tất cả sống chết của một
người.
Đã từng là chúa tể giả của thần tiên, Đông Nhạc Đại Đế.
Hứa Tiên vào lúc này đứng dưới chân của Đông Nhạc Đại Đế, thậm chí không
thể cao hơn mu bàn chân của Đông Nhạc Đại Đế. Nhưng trong lòng hắn đã
không còn cảm giác sợ hãi khủng bố như trước kia, hoặc cảm xúc muốn quỳ
bái, lẳng lặng đối mặt với con ngươi đen kịt kia, nếu như ngay cả chuyện này cũng không làm được, cái gọi là tiếp nhận trí nhớ của Đông Nhạc Đại Đế chính là chê cười.
Hứa Tiên hít sâu một hơi, lại nói ra:
- Nếu quả thật có một ngày, có lẽ ta kế thừa di chỉ của ngươi, nhưng tuyệt đối không biến thành người khác.
Nói xong liền đem tay xâm nhập vào trong thân ảnh kia, đụng vào kiện thanh huyền quân bào.
Lập tức, trí nhớ thủy triều tiến vào trong nội tâm của hắn.
Nếu như có thể, đương nhiên Hứa Tiên nguyện ý lựa chọn chỉ tiếp thụ đạo
pháp hoặc tiếp thu kỹ xảo thao túng linh lực, những bộ phận này không
ảnh hưởng tới bản tâm của hắn, cũng xem như bộ phận trí nhớ có giá trị
nhất. Nhưng trong ký ức chi hải vô tận kia, không cho hắn được phép lựa
chọn.