Trong hố sâu thật lớn này, Hứa Tiên chậm rãi đi ra, nằm vật xuống bên
cạnh hố đất, triệt để trầm tĩnh lại, cũng hao hết thể lực. Cảm giác kiếp lôi trong thân thể biến mất không còn lại gì, không khỏi cười khổ một
tiếng, trong suy nghĩ của hắn, vốn không cần dùng kiếp lôi với Ngao Hạo, kết quả pháp bảo của Ngao Hạo tầng tầng lớp lớp. Ngay cả thể phách cũng không kém gì mình. Nếu không tệ hơn một chút, Hứa Tiên có thể lật
thuyền trong mương.
Không biết Tiểu Thanh bên kia như thế nào rồi?
Nhưng ngay sau đó hắn đã cảm ứng được cái gì đó, thở dài một hơi.
Hai bên bờ sông Tiền Đường, đã biến thành một nơi bừa bộn. Khá tốt thời đại này, nhân khẩu không dày đặc, cho nên hai bên bờ tương đối trống vắng,
cho dù có người nghe được, cũng không dám đi tới đây, dư âm ảnh hưởng
còn lại cũng đủ khiến người phàm phải chết ngay lập tức.
Ánh mặt
trời sáng quắc, Hứa Tiên giơ tay phải lên, một khỏa nội đan màu vàng
xuất hiện trong tay, phát ra hào quang sáng chói mắt, đây là viên nội
đan thứ tư hắn có được.
Viên đầu tiên là của thủy quân sông Tiền
Đường, cũng là một con rồng, nhưng so với Ngao Hạo, hoàn toàn không lên
nổi mặt bàn, thẳng đến chết cũng chỉ một lòng muốn chạy trốn, bị Truy
Tinh Kiếm cộng thêm thiên lôi đánh chết. Mà viên thứ hai là của rết
tinh, bị một chiêu giây sát, căn bản không kịp kíp nổ nội đan. Mà thảm
nhất phải kể tới Kim Lũ Pháp Vương, bị Chiếu Tâm Kính đã luyện thành
pháp bảo mài tới chết, ngay cả nội đan là cái dạng gì cũng không xuất ra được.
Ba chủ nhân của những khỏa nội đan này không thể kíp nổ
nội đan, thiếu chút nữa làm cho hắn quên mất chiêu thức này của yêu tu.
Vừa rồi khỏa nội đan chấn động mạnh mẽ trong lòng bàn tay, làm cho hắn
tới bây giờ cũng sợ hãi không thôi, một khi bạo tạc nổ tung thì chỉ có
kết cục thần hình câu diệt, còn liên lụy tới nương tử.
Mà khỏa
nội đan này là khỏa mạnh nhất hắn đạt được, đến từ chính Kháng Kim Long
Ngao Hạo. Trong đó ẩn chứa kim linh chi lực không kém gì một cái mạnh
khoáng lớn, nhưng độ tinh khiết còn cao hơn kim linh chi lực bình thường rất nhiều, làm cho Kim tinh của Hứa Tiên đạt tới Hợp Tinh thì không
thành vấn đề.
Một đôi giày thêu xuất hiện trong mắt của Hứa Tiên, Hứa Tiên nhìn thấy quần áo màu xanh lá, trông thấy gương mặt của Tiểu Thanh.
Sau đó nhìn thấy Tiểu Thanh cúi đầu, cắn môi nói:
- Thực xin lỗi, ta mất dấu.
Hốc mắt có chút ướt át.
Nàng có tính tình hiếu thắng, Hứa Tiên bàn giao một việc nhỏ như vậy cũng
làm không làm tốt, chỉ cảm giác mình quá vô dụng, có chút không mặt mũi
nào với đối mặt hắn.
Hứa Tiên nói:
- Đầu đất!
Đối
mặt với trách cứ của hắn, Tiểu Thanh khó có thể phản bác, trên mặt mang
theo thần sắc khổ sở và ủy khuất, nước mắt thiếu chút nữa tràn mi, quay
người muốn bay đi.
Hứa Tiên đứng dậy, ôm chặt eo thon của nàng, kéo vào ngực của mình.
- Mất dấu thì tìm trở về, khóc cái gì?
Sau đó vuốt ve gò má của nàng, giúp nàng lau lau vệt nước mắt.
- Ngươi không có vượt qua thiên kiếp, không làm gì được hắn cũng là đương nhiên, đợi đến lúc tu thành Địa Tiên, còn không cắt hắn thành vài chục
khối hay sao.
- Oa!
Tiểu Thanh thấy hắn không có chút
trách cứ mình. Chỉ có ôn nhu an ủi, trong nội tâm ấm áp, ngoan ngoãn tựa đầu vào ngực của hắn, nói:
- Thế nhưng mà, biển lớn như vậy, muốn đi đâu ? Tìm ở đâu?
Hứa Tiên nói:
- Ta biết rõ đi nơi nào tìm!
Hắn đã từng đem Thủy Hồn Thuật rót vào thải vân làm thành con gấu nhỏ, có thể cảm ứng được vị trí của Ngao Ly.
- Nàng hiện tại không có gặp nguy hiểm, nhưng phải chờ chúng ta đi cứu nàng mới được!
Đem chuyện con gấu nhỏ nói cho Tiểu Thanh nghe một phen.
Tiểu Thanh lúc này mới thoáng yên tâm, sẳng giọng:
- Sớm không nói ra, hại ta lo lắng, ta còn tưởng rằng...
Bỗng nhiên phát hiện trạng thái của mình bây giờ, chẳng những bị Hứa Tiên ôm vào trong ngực, hơn nữa Hứa Tiên còn không mặc gì, vội vàng đẩy Hứa
Tiên ra xoay người sang chỗ khác, không thấy rõ sắc mặt, nhưng da cổ
trắng nõn đã hồng nhuận lên.
Hứa Tiên thấy vậy cũng không cười
được nữa, hắn chỉ cố làm ra vẻ nhẹ nhõm dỗ dành Tiểu Thanh. Lần
này Ngao Ly bị mang đi, tất nhiên sẽ bị nhốt trong địa phương thủ vệ sâm nghiêm
nhất, mặc dù Long tộc đã suy thoái, nhưng tích lũy mấy ngàn năm nay vẫn
còn, cái khác không nói, từ thực lực của Đông Hải Long Vương đã có thể
suy đoán.
Biển cả quảng đại, số lượng sinh linh vượt xa đại
lục, yêu tinh tu hành có không biết bao nhiêu, thành tựu Địa Tiên sợ
rằng không phải không có, là một nơi đầm rồng hang hổ. Vốn tưởng rằng
một lần nhẹ nhõm ra biển lữ hành, nhưng lại sinh ra sóng gió như hiện
tại.
Tuy Bạch Tố Trinh nói vào thời điểm quan trọng có thể gọi nàng, nhưng Hứa Tiên biết rõ nguy hiểm trong đó là thế nào.
Hứa Tiên thầm nghĩ:
- Hứa Tiên ah Hứa Tiên, chẳng lẽ không có nàng ở bên cạnh. Ngươi là kẻ vô tích sự sao?
Quyết định nhất định phải bằng vào thực lực của mình cứu Ngao Ly ra ngoài.
...
Ở sâu trong biển cả, Ngao Huyễn bơi qua một bầy cá lớn, đẩy hải tảo ngăn
cản tầm mắt ra, bỗng nhiên một cung điện hoa mỹ xuất hiện trước mặt,
toàn thân cung khuyết tản ra lam sắc quang mang, giống như dùng thủy
tinh tạo thành vậy, chiếu rọi một mảng lớn dãy san hô ở chung quanh, sắc thái tươi đẹp có cá bơi lội xuyên qua.
Xinh đẹp giống như ảo
mộng, trước cổng cung khuyết có hai con cua canh gác, một đám tôm binh
đang cầm vũ khí đi tuần bốn phía. Phía trên cổng lớn, một tấm bảng rộng
lớn viết ba chữ triện cổ "Thủy Tinh Cung".
Ngao Huyễn mang theo Ngao Ly chạy đến, lập tức bị lính tôm tướng cua vây lại, hỏi:
- Người nào!
Ngao Huyễn vội vàng báo thân phận, sau đó cho binh tôm tiến vào thông bao, mang theo Ngao Ly tiến vào trong cung.
Xuyên qua từng tầng cửa canh gác, đi vào một tòa đại điện.
Tinh quái hai bên đứng hầu, nhưng đều có hình thù kỳ dị, có đầu cá, có đuôi
cá. Mơ hồ có thân người, không hề biến thành hình người như tinh quái
trên mặt đất, vẫn bảo tồn tướng mạo vốn có của mình, đều nhìn chằm chằm
vào Ngao Huyễn.
Ngao Huyễn cười đi lên giữa đại điện, ở giữa có
một cái bảo tọa cao cao. Có kẻ thân người đầu rồng ngồi ở trên, mặc đế
vương phục, đầu đội bình thiên quan, chính là Đông Hải Long Vương Ngao
Nghiễm.
Ngao Huyễn vội vàng hạ bái:
- Ngao Huyễn bái kiến chúa công, ta đem Ngao Ly tới rồi.
Ngao Nghiễm vừa thấy Ngao Ly, trong nội tâm vui vẻ, đi xuống bảo tọa, nói ba chữ "Tốt" liên tục, chỉ cần Ngao Ly trong tay, xem như bắt được sắc
phong của thiên đình. Lại đoạt được Tiền Đường Thái Hồ hai đại thuỷ vực, hắn không chỉ đứng đầu bốn đại Long Vương, còn là thủy quân đứng đầu
thiên hạ.
Ngao Nghiễm giả mù sa mưa nói:
- Tại sao bị trói kín như vậy, còn không mau mau cởi trói cho chất nữ.
Nhưng không cần người nào động thủ, chỉ nhẹ nhàng động niệm bí quyết, đem
Phược Long tác thu vào trong tay, chỉ thấy đây là xiềng xích vô cùng
tinh tế.
Ngao Ly trừng mắt nhìn Ngao Nghiễm, văn vê xoa bả vai, bỗng nhiên một cước đá lên người Ngao Huyễn.