Hứa Với Ai Vĩnh Viễn Sánh Cùng Trời Cuối Đất

Mãi Muốn Yêu


trước sau

Việc phá dỡ và di dời vô cùng vội, Đường Nghị Phàm thường xuyên phải đến công trường, nhiều chuyện phải gác lại, ngay cả tình cảm riêng tư. Đội mũ bảo hộ, anh đang nói chuyện với Thạch Lỗi thì điện thoại của Nhược Ngưng gọi đến.

Nhìn số điện thoại, Đường Nghị Phàm thấy hơi lạ. Lúc này, Nhược Ngưng biết anh đang làm việc, nếu không có chuyện quan trọng sẽ không gọi điện cho anh. Ấn nút nghe, anh hỏi: “Nhược Ngưng à?”

“Đường tổng, anh đến bệnh viện nhanh đi, Nhược Ngưng ngất xỉu rồi…” Giọng nói lo âu của thư ký Lý truyền đến, một khắc sau, Đường Nghị Phàm chạy vội đi.

“Hơi thiếu máu, mà lại hay thức đêm, thân thể hơi suy nhược, không có gì nghiêm trọng đâu.” Cao Các nói lại kết quả kiểm tra của Nhược Ngưng, mỉm cười an ủi Đường Nghị Phàm.

Từ khi dự án bắt đầu thì việc phá dỡ và di dời cũng được tiến hành đồng thời. Nhược Ngưng phải chỉ đạo cả tổ thiết kế, cũng bận ngày đêm. Đường Nghị Phàm khuyên cô nghỉ ngơi, nhưng sự tập trung cho công việc của cô vượt xa mức tưởng tượng của anh. Có khi cô đi ngủ, đến nửa đêm lại dậy làm, cứ như thế thì ai mà chịu cho nổi, cuối cùng thì cũng không trụ được.

“Có cần ở lại theo dõi vài ngày không?” Đường Nghị Phàm ngồi cạnh giường, khẽ nắm tay Nhược Ngưng, “Sắc mặt cô ấy tái quá.”

“Em phải về nhà, không chịu được mùi bệnh viện đâu.” Nhược Ngưng cau mày, căn bản là từ nhỏ cô đã sợ phải vào bệnh viện rồi.

“Không phải sốt ruột, về nhà nghỉ ngơi hai ngày là được.” Cao Các vỗ vai anh, mỉm cười.

Làm xong thủ tục, Đường Nghị Phàm đưa Nhược Ngưng về nhà, đặt cô lên giường rồi rót nước cho cô uống thuốc.

“Cao Các nói không sao rồi, anh đừng lo.” Nhược Ngưng uống thuốc, thấy vẻ mặt căng thẳng của Đường Nghị Phàm thì tiến lại gần anh, cất giọng an ủi.

Đường Nghị Phàm thở dài, ôm cô vào lòng, trong ánh mắt có đến vài phần trách cứ, anh trầm giọng nói: “Lớn thế rồi mà vẫn không biết tự chăm sóc mình. Hành Viễn có gọi điện nói là không phải vội, còn thừa thời gian, hết lần này đến lần khác không chịu nghe lời.”

“Từ nay về sau nghe lời anh là được rồi, người ta đang bị bệnh mà anh còn nói được.” Nhược Ngưng bĩu môi, chớp đôi mắt to tròn, ra vẻ đáng thương mà nhìn anh.

Đường Nghị Phàm hé miệng cười, không trách được câu nào nữa, hôn lên trán cô, “Làm nũng cơ đấy…” Vừa nói, anh vừa đỡ cô nằm xuống, “Ngủ một lúc đi, lúc nào dậy thì anh sẽ cùng em ăn cơm.”

Nhược Ngưng chu miệng, thoải mái ôm thắt lưng anh làm nũng, “Muốn anh ôm đi ngủ.”

Đường Nghị Phàm nhìn đồng hồ, ngồi cạnh giường gọi điện cho Thạch Lỗi, dặn dò công việc xong mới cởi áo khoác ngoài ra rồi nằm xuống.

Thân thể Nhược Ngưng dán sát vào anh, cô tựa đầu vào ngực anh, khóe miệng khẽ cong lên, rồi cô nhắm mắt lại.

Nhược Ngưng mới thay áo ngủ, tấm lưng mịn màng lộ ra bên ngoài. Đường Nghị Phàm ôm cô, nhẹ nhàng vuốt ve, không khỏi cảm thấy xót xa, “Sao gầy thế này?”

“Đâu có đâu, mẹ bảo sau khi cưới em béo lên đấy.” Nhược Ngưng thoải mái dựa vào ngực anh, mơ hồ nói.

Đường Nghị Phàm khẽ cười, cúi đầu nhìn gương mặt đỏ ửng của cô một lúc rồi mới nói: “Nhược Ngưng à?”

“Dạ?” Nhược Ngưng dụi mắt, mơ màng ngẩng đầu, chợt thấy ánh mắt sáng quắc của Đường Nghị Phàm đang nhìn mình.

“Nghị Phàm…” Nhược Ngưng khẽ đáp lại, đưa tay ôm cổ anh, nhẹ nhàng hôn anh. Hai đôi môi quấn quýt lấy nhau, dây dưa không dời.

Đường Nghị Phàm vui sướng thở hắt một hơi, bởi hiếm khi Nhược Ngưng chủ động. Bàn tay to luồn vào trong áo ngủ của cô, khẽ vuốt ve làn da mịn bên hông cô.

Nhược Ngưng biết gần đây vì bận rộn cho dự án nên có thờ ơ với anh, dù sao thì hai người cũng mới cưới chưa lâu. Bất chấp cơ thể đang suy nhược, cô dán sát vào người anh, lần mò cởi cúc áo sơmi của anh.

“Nhược Ngưng…” Đường Nghị Phàm hơi chần chừ, cuối cùng, vừa thở hổn hển vừa chống người ngồi dậy, trìu mến vuốt ve mặt cô, giọng nói dịu dàng, “Còn đang ốm mà…”

Nhược Ngưng khẽ cắn môi, chăm chú nhìn vào mắt anh, chậm rãi chạm vào môi anh, khuôn mặt đỏ ửng, tiếng nói nhỏ như thầm thì, “Người ta nhớ anh mà…”

Đường Nghị Phàm nhìn hàng mi run rẩy của cô, như thể có chút không tin, khẽ nhếch môi, trong thoáng chốc vui mừng vô cùng, anh cất giọng khàn khàn, “Anh còn nhớ em hơn…”

Lời còn chưa dứt, anh đã ôm cô, nụ hôn nóng bỏng vương trên khuôn mặt đỏ lựng của cô, sau đó lần đến cần cổ trắng nõn, cuối cùng mới tìm đến môi cô trao một nụ hôn sâu nồng cháy.

Nhược Ngưng bị anh hôn đến mức không thở nổi, định cựa mình, không ngờ lại bị anh ôm càng chặt hơn. Từng đường cong duyên dáng kề sát vào anh, như thể anh muốn nhập cả người cô vào mình vậy. Đường Nghị Phàm cảm thấy yết hầu căng chặt, cơ thể mỗi lúc một nóng ran, anh xoay người, đặt cô dưới thân.

Anh vội vàng kéo áo ngủ của cô xuống. Làn da mịn màng giờ đã đỏ ửng, lồng ngực phập phồng theo từng nhịp thở hổn hển, quả thực, nó là một kiểu hấp dẫn hút hồn. Chôn mặt trước ngực cô, anh cảm thấy cơ thể mình căng cứng, dường như mọi dây thần kinh đang điên cuồng nhảy nhót, mãnh liệt muốn cô.

Cánh tay trắng nõn của Nhược Ngưng quàng lên vai anh, cô thẹn thùng nhắm mắt lại. Kết hôn đã được mấy tháng, phản ứng ngượng ngập của cô luôn khiến anh thương yêu vô cùng. Nhịp thở của Đường Nghị Phàm ngày càng gấp, như thể đã mất đi khả năng kiềm chế, cuối cùng anh cúi đầu xuống, vừa mãnh liệt lại vừa dịu dàng mà hôn cô.

Nhược Ngưng vô thức nâng thắt lưng lên tiếp đón anh, tiếng rên rỉ nhỏ vụn bất giác tràn qua khóe môi. Đường Nghị Phàm dùng đôi môi cướp lấy tiếng rên rỉ của cô, ngón tay dài chạy trên những đường cong lả lướt của cô, động tác mỗi lúc một cuồng nhiệt hòa cùng tình yêu mãnh liệt…

Đang khi hoàng hôn, chỉ có ngọn đèn ngủ chiếu lên đống quần áo rơi lung tung. Hai bóng dáng quấn quýt say mê, nỉ non những lời yêu thương, phô diễn cảnh xuân kiều diễm…

Ân ái qua, Nhược Ngưng thiếp đi. Đường Nghị Phàm khẽ điều chỉnh tư thế, ôm cô vào lòng, nhìn dáng vẻ say giấc của cô mà mỉm cười.

Không biết đã ngủ bao lâu, Nhược Ngưng bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, mơ mơ màng màng gọi, “Nghị Phàm?”

Đường Nghị Phàm đang làm đồ ăn cho cô ở trong bếp, nghe thấy tiếng chuông điện thoại thì nhanh chân đi vào phòng ngủ.

“Alo, Đường Nghị Phàm đây.”
Ân cần kéo chăn lên cho Nhược Ngưng, anh ngồi dựa vào đầu giường tiếp điện thoại.

“Đường Nghị Phàm?” Si Nhan thoáng giật mình rồi mới hỏi lại: “Nhược Ngưng đâu? Em là Si Nhan đây.”

“Chị dâu hả, cuối cùng cũng nghĩ đến Nhược Ngưng nhà anh?” Đường Nghị Phàm cũng đã nghe ra giọng Si Nhan, cười hỉ hả trêu cô.

*Chỗ này xưng hô chối tỉ 1 tẹo, nhưng dựa vào quan hệ của Đường Nghị Phàm với anh Viễn và tuổi tác mà suy ra nhá.

“Ai là chị dâu anh chứ? Cẩn thận em bảo Nhược Ngưng thôi anh luôn đấy.” Si Nhan đỏ mặt, nhìn Ôn Hành Viễn đang mỉm cười ở bên cạnh, bĩu môi vẻ bất mãn.

“Ôn mỹ nam là đại ca của anh, em không phải chị dâu thì là ai nữa?” Đường Nghị Phàm khẽ cười, khom người nói nhỏ bên tai Nhược Ngưng, “Bảo bối à, điện thoại từ chị em tốt của em, có muốn nghe không?”

“Nhan Nhan?” Nhược Ngưng quấn chăn rồi ngồi dậy. Đường Nghị Phàm choàng áo ngủ cho cô, che đi bờ vai trần.

“Sớm thế này mà đã ngủ á?” Si Nhan nghe thấy giọng ngái ngủ của cô, nhìn đồng hồ thấy mới hơn tám giờ.

“Hơi mệt, cũng ngủ được một giấc rồi.” Nhược Ngưng áp mặt vào cổ Đường Nghị Phàm, giọng nói nhỏ nhẹ.

“Bị cảm à?” Si Nhan cau mày, lại nghĩ đến chuyện khác thì bất giác cao giọng, “Không phải là có rồi đấy chứ?”

Ôn Hành Viễn đang xử lý tài liệu, nghe Si Nhan nói to như vậy nên nghiêng đầu nhìn cô.

“Nói mò, điên khùng.” Nhược Ngưng quở trách cô, “Dạo này hay thức đêm, mệt là phải thôi. Đầu óc đúng là không trong sáng gì cả.”

“Xời…Cưới rồi còn trong sáng cái nỗi gì nữa.” Si Nhan cười khanh khách, thấy Ôn Hành Viễn nhìn mình rồi cười như không cười, cô hơi đỏ mặt, đánh anh một cái.

“Ôn Hành Viễn có tốt với cậu không? Ngọt ngào đến ngấy rồi chứ?” Nhược Ngưng tóm lấy bàn tay đang không yên phận của Đường Nghị Phàm trong chăn, quan tâm hỏi.

“À à…không đến nỗi đấy.” Si Nhan hơi ngại, trả lời qua loa, vội vàng đổi đề tài, “Không phải là cậu thích tranh da sao, mình mua hai bức, mai Ôn Hành Viễn mang đến cho cậu. Cậu nhớ trông cẩn thận không nhỡ anh ấy lấy mất.”

“Mai Ôn Hành Viễn về à? Thế cậu thì làm thế nào?” Liếc nhìn Đường Nghị Phàm, Nhược Ngưng khó hiểu, “Cậu cũng về à?”

“Mình về làm gì, còn phải đi làm.” Si Nhan gãi đầu, thấy trong mắt Ôn Hành Viễn bất giác hiện vẻ không đành, cô ấp úng, “Chỉ mình anh ấy về thôi.”

“Vậy hai người ở riêng à? Không sợ đứa khác cướp anh ấy đi sao?” Nhược Ngưng kinh ngạc.

“Cái gì mà ở riêng hả? Nói mập mờ thật.” Si Nhan bị Nhược ngưng đùa, không kìm được câu trách hờn.

“Thì đúng còn gì, vừa mới yêu mà đã thế, không tốt đâu. Không thì cậu cũng về đi, Hoa Đô còn đầy vị trí trống, cậu còn sợ nhàn rỗi sao?”

Si Nhan nghiêng đầu nhìn vào mắt Ôn Hành Viễn, sau đó đứng dậy đi ra ban công rồi mới nói, “Mình không muốn, anh ấy phải quản lý Hoa Đô, mình cũng có công việc của mình. Hơn nữa, anh ấy cũng không nói là để mình về, ở đây cũng tốt, mình không nỡ đi.

“Thế cậu bỏ anh ấy được không? Cậu nghĩ là anh ấy không muốn cậu về à? Có thể là sợ cậu không vui, không muốn ép cậu thôi.” Nhược Ngưng thở dài, từ Đường Nghị Phàm, cô biết được khá nhiều về Ôn Hành Viễn, khá hiểu về mối tình sâu nặng của anh, nên biện hộ thay anh, “Mình nghe nói mẹ anh ấy gọi điện cho anh ấy mấy lần, chờ anh ấy đưa cậu về đấy.”

“Thật à?” Si Nhan ngẩn người, nhìn Ôn Hành Viễn đang bận rộn trong phòng khách, cô hơi khó chịu.

Anh thật sự quá tốt, chuyện gì cũng lo cho cô, đối với sự để ý của gia đình, anh chưa đề cập một chữ nào. Ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng, Si Nhan biết rõ rằng Ôn Hành Viễn sợ gây áp lực cho cô. Sự săn sóc của anh khiến cô cảm động không nói thành lời được. Nhưng cô cần chút thời gian, dù sao thì yêu và kết hôn không hề giống nhau.

“Để một thời gian nữa đi, mình vẫn chưa chuẩn bị tốt.” Si Nhan sợ hãi nói.

“Có cái gì mà phải chuẩn bị, có phải lũ hay thú dữ gì đâu.” Nhược Ngưng nghĩ đến những người nhà ôn hòa của Đường Nghị Phàm, không nén được mà phải nói với cô.

“Qua Tết rồi bàn, dù sao thì mình cũng phải về thăm bố.” Si Nhan thấp giọng nói, dặn dò Nhược Ngưng nghỉ ngơi rồi mới cúp điện thoại.

Chậm rì bước đến cạnh Ôn Hành Viễn, cô chủ động tựa vào vai anh, mãi mà vẫn không nói được câu nào.

Ôn Hành Viễn dừng việc trong tay lại, ôm vai cô, “Sao thế?”

Si Nhan không lên tiếng, đưa tay ôm anh, hai mắt hơi đỏ.

“Tiểu Nhan?” Ôn Hành Viễn khẽ nhíu mày, định nâng cô dậy.

Si Nhan vùi mặt vào ngực anh, ỉu xìu nói, “Không có gì, chỉ là không nỡ để anh đi.”

Nghe vậy, Ôn Hành Viễn thoáng giật mình, dáng vẻ trông ra hơi ngốc. Phải biết rằng, “lão phật gia” mà có thể nói được câu “mùi mẫn” thế này, đúng là đáng ngạc nhiên. Đợi định thần hẳn, anh hơi thít cánh tay lại, ôm cô chặt hơn, im lặng trong chốc lát rồi mới nói: “Làm tốt việc của em đi, không cho phép nghĩ ngợi nhiều, mấy ngày nữa anh sẽ quay lại.”

Giọng nói của anh rất nhẹ nhàng, dịu dàng cách lạ thường. Si Nhan cố tỏ vẻ không để ý, chứ nếu không, cô sẽ bị giọng nói kiểu này làm cho tan chảy mất. Khẽ gật đầu, cô dựa sát vào lòng anh, cũng ôm chặt lấy anh.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện