Buổi sáng, Si Nhan bị cuộc điện thoại của Ôn Hành Viễn đánh thức.
“Anh làm gì đấy, không biết là hôm qua em gần thức trắng đêm à? Sớm thế này
mà đã gọi điện.” Si Nhan vẫn nhắm mắt, bất mãn oán thán.
“Con lợn này, gần trưa rồi đấy.” Ôn Hành Viễn bật cười khẽ, giọng điệu dịu
dàng, rồi lại trịnh trọng nói: “Anh sợ em quên mất, mai anh sẽ đến chúc
Tết chú Si, ở nhà chờ anh đấy, không được chuồn ra ngoài đi chơi.”
“Em có thể đi đâu được. Có cần cả nhà em xếp hàng nghênh đón không?” Si
Nhan bĩu môi, mở mắt ra, “Mấy giờ anh đến? Không được đến sớm đâu đấy,
em còn muốn ngủ nướng.”
“Vô lương tâm, xem ra không nhớ anh tẹo nào, nhỉ?” Ôn Hành Viễn cau màu, anh biết mà, rời khỏi tầm mắt
anh là đã quên tiệt sự tồn tại của anh. Hai ngày nay, cô không hề chủ
động gọi điện cho anh, có bố và anh trai là không cần ông xã sắp nhậm
chức này rồi.
“Vừa mới xa nhau đã nhớ cái gì chứ, trong lòng người ta nhớ anh là được rồi.” Si Nhan cũng biết là vô lý, cười hì hì để đánh trống lảng, “Em cũng chủ động nói với bố em là anh đến đấy,
anh không khen em sao?”
“Cái này còn tàm tạm…” Ôn Hành Viễn nhẹ giọng cười, nghĩ đến điều gì đó thì lại hỏi: “Chú Si nói thế nào?”
“Nói cái gì?” Si Nhan thoáng giật mình, sau đó lại cười khanh khách, “Ôn
Hành Viễn, anh sợ à? Giờ mới lo? Em nói cho anh biết, kể cả bố em không
vừa ý về anh, em cũng mặc kệ.” Bình thường thì ăn nói mạnh miệng, xem ra là căng thẳng rồi. Chỉ riêng điều này, Si Nhan đã không nhịn cười được. Phải biết rằng anh sợ bố cô, kiểu này phải kêu anh đến sơm sớm để khỏi
còn dám bắt nạt cô nữa.
“Anh sợ?” Giọng Ôn Hành Viễn
bất giác cao lên, anh nhíu mày, “Em chưa từng nghe nói là bố vợ gặp con
rể, càng gặp càng vui à?” Miệng thì nói vậy, nhưng trong lòng anh đang
rất hồi hộp. Dù sao anh đã chuyển từ cái danh bạn Si Hạ sang bạn trai Si Nhan, thân phận khác biệt khiến anh có chút căng thẳng. Lớn như vậy,
nhưng đây là lần căng thẳng nhất trong đời anh, thế nên mới cố tình gọi
điện cho cô, chỉ sợ ngày mai cô ra ngoài chơi, anh sẽ vô cùng ngại.
Si Nhan bĩu môi, “Anh cứ mạnh miệng đi, nói sợ em cũng không cười anh
đâu.” Nói là không cười nhưng cô lại xì một tiếng vui vẻ, “Bố em bảo,
đến thì cứ đến, việc gì phải báo trước, chẳng lẽ bố ác lắm sao?”
Ôn Hành Viễn bị nhìn thấu tâm tư, hơi nhíu mày, lại ra vẻ bình tĩnh, “Em có nói tốt cho anh không?”
“Nói gì cơ? Nói về tướng mạo, anh không đẹp trai bằng anh em, so về độ đối
xử tốt với em, anh cũng còn kém anh ấy, em suy nghĩ mấy ngày cũng không
ra ưu điểm của anh.” Si Nhan cười cười, cố ý trêu tức anh, ai bảo người
nào đó dám cười cô khi cô bảo sợ về gặp bố mẹ anh. Cô còn nhớ thù đây,
một ngày một tháng nào đó, Ôn Hành Viễn cũng đã cười nhạo cô như thế mà.
Nghe thế, Ôn Hành Viễn cực kỳ buồn bực. Cô nàng kia rõ ràng là thả đá xuống
giếng, xem ra chỉ khi nào bị anh hôn cho đến thần hồn điên đảo thì mới
chịu nói lời dễ nghe. Bất đắc dĩ thở dài, anh đành chịu vậy.
Sáng ngày hôm sau, Ôn Hành Viễn thấy Ôn Hành Dao đang ở trong phòng ăn dùng
bữa sáng, tức đến nỗi thở phì phò. Tên “chỉ sợ thiên hạ không loạn” này, sao lại để vợ con ở lại để về nước chứ? Hay là bởi vì anh ta biết mùng
ba anh đưa Si Nhan về? Xem ra phần quà gặp mặt thiêu cháy tay anh ta rồi nên mới nhanh nhanh chóng chóng muốn tặng đi.
“Sao anh lại về?” Ôn Hành Viễn liếc anh ta một cái, lạnh nhạt nói.
“Sao anh lại không về được?” Cảm thấy ánh mắt em trai như dao phi, Ôn Hành Dao trừng mắt nhìn.
“Thêm loạn.” Duỗi chân đá anh ta, Ôn Hành Viễn nói: “Sang bên kia, anh ngồi sai chỗ rồi.”
“Có viết tên chú hả?” Ôn Hành Dao đùa lại như một đứa trẻ, sống chết không chịu đổi chỗ.
Ôn Hành Viễn lườm anh ta một cái, kéo ghế ngồi cạnh anh ta, “Tết nhất
không ở nhà với bà xã mà ngồi máy bay mười mấy tiếng về nước, rỗi hơi
quá phải không, hả?” Không cần nói thì Ôn Hành Viễn cũng biết, Ôn Hành
Dao muốn theo anh đến nhà họ Si. Nếu anh dẫn anh ta đi cùng, anh đúng là thằng điên.
“Không biết trên biết dưới…” Bà Ôn vào
phòng ăn, vừa lúc nhìn thấy Ôn Hành Viễn đá anh trai, bất đắc dĩ cười
cười. Hai đứa này, từ nhỏ đã thích cò cựa nhau, ba mươi tuổi rồi mà vẫn
không khác được, vẫn còn cái kiểu lườm lườm nguýt nguýt ngày nào. “Nhanh ngồi xuống ăn sáng đi, còn phải sang nhà Tiểu Nhan nữa đấy.”
“Mẹ, lái xe ba tiếng là đến, giờ mới là mấy giờ ạ.” Ôn Hành Viễn bực bội,
anh sắp bị mẹ nhắc nhở đến phát điên rồi. Anh hơi hối hận vì đã nói với
cả nhà là mình sẽ sang nhà họ Si, sao anh lại quên rằng mẹ với anh trai
cùng một chiến tuyến cơ chứ.
Ôn Hành Dao cứ nhìn anh mà cười, cười cho đến khi Ôn Hành Viễn đá anh ta một phát.
“Không biết trên biết dưới.” Ôn Hành Dao học tập mẹ, vừa cười vừa phê bình cậu em trai kém mình nửa phút tuổi, đắc ý vô cùng.
“Sao làm anh mà không chịu nhường em?” Ánh mắt thâm sâu, giọng nói trầm thấp, Ôn Hành Viễn đã nhịn anh ta lâu lắm rồi.
Ôn Hành Dao đang định nói lại thì thấy Ôn Phỉ Văn đi xuống, vội vàng thôi cười, nghiêm chỉnh đứng dây, “Bố ạ.”
“Về rồi à?” Ôn Phỉ Văn không mấy ngạc nhiên, với hai đứa con trai sinh đôi này, ông chẳng quản nhiều nữa.
Ôn Hành Viễn ngồi yên ăn sáng, đến khi ông Ôn hỏi có
phải hôm nay sang nhà họ Si hay không thì anh mới lên tiếng.
Ông Ôn giật giật khóe miệng, lại cười rồi đột nhiên nói: “Bộ cờ trong phòng con được phết đấy.”
Ôn Hành Viễn giật mình, mãi sau mới bình tĩnh được, ý bố là, anh chọn mua
cho bố vợ tương lai bộ cờ tốt nhất, nhưng lại quên mất bố. Trăm việc thì chữ hiếu vẫn phải là hàng đầu, anh gặp phiền toái lớn rồi đây, anh vội
vàng nói: “Đã lâu rồi bố không đánh cờ, hôm nào con sẽ mua biếu bố một
bộ.” Ý vốn là, không thể trách con được, con thấy bố bận quá, sợ bố
không chơi đến thôi.
Ôn Phỉ Văn tỏ vẻ không hài lòng
với câu giải thích này lắm, tiện miệng “ừ” một tiếng rồi quay đầu nói
với Ôn Hành Dao: “Hành Dao này, tẹo nữa đi thì nhớ mang biếu chú Si bình rượu lâu năm, nói với chú ấy là lần sau bố đến thành phố A thì sẽ tới
thăm chú ấy.”
“Bố?” Người nào đó vội vàng có phản ứng,
ông bố này còn thù dai hơn cả Si Nhan, có thể thế sao? Lần đầu con rể
đến nhà bố vợ, ai lại đưa anh trai đi cùng? Có đạo lý không, chuyện này
mà bố cũng quản? Ôn Hành Viễn tức tối.
“Khó có dịp anh
trai con về, hơn nữa đã lâu rồi không gặp chú Si, cũng nên đến thăm
chứ.” Ôn Phỉ Văn không để ý tới vẻ bực bội của anh, thản nhiên liếc anh
một cái, khẩu khí dứt khoát.
“Tùy thôi ạ.” Thái thượng
hoàng đã nói thế rồi, anh còn làm thế nào được nữa, trời đất bao la
không ai to bằng bố, anh đành gật đầu nhận mệnh, giọng nói trầm ổn nhưng thật ra là đang kìm nén cơn tức. Thì ra nhà có bốn người, nhưng ba
người chung một chiến tuyến, anh bị cô lập, đáng phải tự kiểm điểm xem
tại sao lại thất bại như thế.
Bữa sáng ăn không thấy vị gì, cũng do tâm trạng không tốt. Gần mười giờ, Ôn Hành Viễn vẫn ngồi
trong phòng khách, không có ý định ra khỏi cửa. Chuyện này là sao đây?
“Không còn sớm nữa, đi thôi chứ hả?” Ôn Hành Dao cười cười ngồi cạnh em trai, “tốt bụng” nhắc nhở.
Cậu ấm vẫn vênh mặt lên, bắt chéo chân, làm như anh ta là người vô hình,
cho đến khi bà Ôn cũng phải nhắc nhở, “Hành Viễn, nên đi rồi, mai đưa
Tiểu Nhan về sơm sớm đấy.” Anh không tình nguyện mà phải “dẫn” anh trai
đi ra khỏi cửa.
“Chú nói xem, Si Nhan có thể phân biệt
anh với chú không?” Ôn Hành Dao thấy em trai cứ đeo cái mặt nặng như chì thì liều lĩnh phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.
“Không
biết.” Ôn Hành Viễn nhìn đường không chớp mắt, giọng điệu thản nhiên,
đáp lời ngắn gọn nhưng thật ra trong lòng lại đang chửi thầm. Phân biệt
được thì đúng là ma làm, Si Nhan không hề biết anh và Ôn Hành Dao là anh em sinh đôi, chắc chắn sẽ bị giật mình. Anh thở dài, nghĩ đến việc Si
Nhan nhận nhầm người, trong lòng anh có chút hậm hực. Cô nàng kia, biết
không nhiều về anh cho lắm thì phải.
Nhìn Ôn Hành Dao
mang vẻ mặt chờ xem kịch vui, Ôn Hành Viễn tức đến nghiến răng nghiến
lợi. Đúng là khôn ngoan một đời dại nhất thời, sao lại không nói cho Si
Nhan biết anh có anh trai song sinh cơ chứ, anh chỉ hận không thể tự cắn chết mình.
Trên đường đi, đang lúc hai anh em mỗi người một suy nghĩ thì Si Nhan gọi điện đến.
“Anh đến đâu rồi?” Vừa xem đồng hồ, thấy anh đến muộn, Si đại tiểu thư liền tra hỏi.
“Vừa xuống khỏi đường cao tốc, nửa tiếng nữa đến nơi.” Tâm trạng Ôn thiếu
gia đang không tốt, giọng điệu thì vẫn dịu dàng như mọi ngày, anh
nghiêng đầu nhìn Ôn Hành Dao, lại bổ sung thêm: “Anh trai anh mới từ Mỹ
về, cũng đến cùng anh đấy.”
“Gì cơ?” Si Nhan sửng sốt,
thật không thể ngờ lại có vị khách không mời ấy đến, mơ hồ nói, “Em biết rồi, em sẽ chuẩn bị thêm đồ ăn.”
Vừa dứt lời, Ôn Hành
Viễn giẫm mạnh chân phanh, dừng ở ven đường hít thở. Định làm anh tức
chết hay sao đấy, hôm nay đúng là bị ma ám rồi. Bình thường thì anh nói
một câu cô sẽ hỏi lại cả chục câu, sao hôm nay lại vâng lời nhanh thế?
Chẳng lẽ không nghe ra giọng điệu của anh bất bình thường sao? Lại còn
chuẩn bị thêm đồ ăn? Nghĩ anh là thùng cơm hả? Mà đúng, phải đối phó
được với Ôn Hành Dao là tốt nhất, làm cho anh ta không quấy rồi được gì.
“Vậy thì em chờ anh, em cúp máy đây, anh lái xe cẩn thận.” Si đại tiểu thư
hoàn toàn không ý thức được rằng người nào đó đang tức tối đến phát
điên, vẫn “ân cần” dặn anh chú ý an toàn.
“Biết rồi.” Ôn Hành Viễn đáp qua quýt, khởi động xe.
“Tâm trạng anh không tốt hả?” Cuối cùng cũng nghe ra giọng điệu bất thường của anh, Si Nhan hỏi thẳng.
“Không. Nhớ nhé, anh trai, anh, cũng, đến.” Ôn Hành Viễn cắn răng, dưới cái
nhìn chằm chằm của Ôn Hành Dao thì gằn từng tiếng một. Cô nhóc chết tiệt này, nếu không nhận ra đâu là ông xã, xem anh xử lý em thế nào.