Cố Hướng Tinh vô thức muốn lui về sau, bỗng dưng chỗ thắt lưng lại căng chặt, Vệ Đình Quân
kéo cô, dứt khoát ôm người tới trước bồn tắm lớn.
Tiện tay vứt
quần áo ướt trên người xuống đất, lúc thân thể rơi vào trong bồn tắm ấm
áp, Cố Hướng Tinh chỉ cảm thấy tế bào cả người đều run rẩy.
Lạnh như băng chớp mắt qua đi, một dòng nước ấm vây lấy toàn thân.
Còn chưa kịp thả lỏng, cái hôn như gió táp mưa sa của Vệ Đình Quân đã hạ
xuống, cực nóng và bá đạo không thể phản kháng, trực tiếp hâm nóng trái
tim cô.
"Ưm..." Cố Hướng Tinh kêu ra tiếng, tiếng kêu phá vỡ bao
phủ ở trong những cái hôn điên cuồng của anh, mà thân thể càng như nhũn
ra, lại không ngừng trầm luân trong bồn tắm lớn càng ngày càng đầy
nước...
Cố Hướng Tinh chưa bao giờ nghĩ tới, cô và Vệ Đinh Quân gần gũi lần thứ hai, sẽ là ở trong nước.
Cảm nhận được sự trùng kích đến từ người đàn ông, cảm nhận được nước trong
bồn tắm từ nóng trở nên lạnh, lại bởi lạnh thành nóng, cả người giống
như rơi vào biển lớn mênh mông, chỉ có Vệ Đình Quân là bè gỗ duy nhất
của cô.
Cô nhanh chóng ôm chặt anh, không ngừng nổi lên, sụp xuống trong nước...
Vệ Đình Quân ôm Cố Hướng Tinh đã hết sức lực rời khỏi phòng tắm, lau khô nước đọng lại trên người cô, đặt người lên giường.
Đứng ở bên giường, đôi mắt đen sắc bén, quét mỗi một chỗ nhẵn nhụi trên
người cô một lần, Cố Hướng Tinh bị tầm mắt anh nhìn đến cả người nóng
lên, dè dặt cẩn thận kéo chăn bên cạnh muốn che lại.
Vừa muốn phủ lên, lại bị giữ chặt.
Vệ Đình Quân cúi người, hơi thở vẫn phả ra nóng bỏng: "Làm đã làm, còn che có tác dụng sao?"
Sắc mặt Cố Hướng Tinh đỏ lên, hất tay anh ra, cố chấp muốn che thân thể lại.
Vệ Đình Quân nhìn thấy, bỗng dưng vươn tay nắm mắt cá chân trơn bóng của
cô, Cố Hướng Tinh không nhịn được rụt rụt về sau: "Đừng..."
Vệ Đình Quân làm lơ, cúi người, ý đồ trong mắt rõ ràng.
Sắc mặt Cố Hướng Tinh lúc đó lập tức trắng, vội vàng kéo bàn tay lộn xộn
của anh, mềm giọng cầu xin: "Vệ Đình Quân, tôi...tôi không còn
sức...đừng..."
Đôi mắt đen hơi thâm trầm, Vệ Đình Quân cúi người, hôn lên môi cô thật mạnh, sau đó, dứt ra, rời đi.
Đây là có ý tha cho cô.
Cố Hướng Tinh nháy mắt mấy cái, nhẹ nhàng thở ra.
Vệ Đình Quân đi đến thư phòng, dường như
tay còn có thể cảm nhận được xúc
cảm như son, đôi mắt đen thâm trầm, khóe miệng bất giác nhếch cười vừa
lòng.
Đang suy nghĩ, điện thoại trên bàn vang lên, đầu kia điện thoại, là nụ cười bất cần đời của Đàm Minh:
"Nghe nói cậu đã đưa tiểu mỹ nhân về biệt thự à?"
Vệ Đình Quân khẽ nhíu mày, giọng nói lạnh lùng: "Tốt nhất là cậu coi lại cách xưng hô của mình đi."
Nhất thời Đàm Minh nở nụ cười: "Ơ, cậu còn bảo vệ nữa à? Tôi sẽ không cướp với cậu..."
"Không có chuyện gì thì cúp." Vệ Đình Quân nói xong định cúp điện thoại, Đàm
Minh vội hỏi: "Đừng, lão gia tử nhờ tôi ân cần hỏi thăm cậu đó."
"Nói."
"Lão gia tử nói, cho dù cậu lăn lộn thế nào, đừng quên lời hứa một năm, một
năm sau, người cậu phải kết hôn, chắc chắn không phải là họ Cố."
Đôi mắt đen thoáng hiện lên chút rét lạnh, Vệ Đình Quân trầm giọng nói: "Biết rồi."
"Còn lời khuyên của cá nhân tôi." Đàm Minh hạ giọng nói: "Mười năm, có thể thay đổi rất nhiều thứ, nhất là con người."
Không đáp lại anh ta, Vệ Đình Quân dứt khoát cúp điện thoại.
Mười năm có thể thay đổi rất nhiều người, nhưng...cô không thể thay đổi.
Anh cũng không cho phép cô thay đổi.
Nghĩ đến dáng vẻ Cố Hướng Tinh lùi vào trong chăn đỏ mặt, Vệ Đình Quân vẫn quyết định trở lại với cô.
Vừa mới đi đến ngưỡng cửa phòng ngủ, vươn tay, đang muốn đẩy cửa, lại nghe
cô mềm giọng nói: "Bạch Hạo, anh đừng lo lắng, tôi đảm bảo, ngày mai có
thể cho anh tin tức tốt!"
Bỗng dưng tay cầm nắm cửa dùng sức, gân cốt nổi rõ trên mu bàn tay tiết lộ sự tức giận trong nội tâm chủ nhân lúc này.