Lúc Cố Hướng Tinh tỉnh, cảm thấy người có chút mồ hôi ẩm dinh dính.
Tối hôm qua sau khi bị Vệ Đình Quân giày vò rồi hôn mê, cô gần như lại mơ
thấy người thiếu niên mười năm trước, mặc áo trắng quần đen, cô đơn vắng vẻ, bất chấp vì cô...
Lúc cô vô lực giãy dụa chống chọi với hai gã bắt cóc tống tiền, ánh mắt anh sắc bén chạy vụt về phía cô.
Lúc cô bị nhốt ở trong phòng nhỏ buồn bã bất lực, anh lạnh giọng khiến cô bình tĩnh.
Mà cô nhớ nhất, là câu nói đầu tiên lúc đó anh nói với cô, anh nói…
"Tôi biết em luôn luôn đi theo phía sau tôi."
Đó là câu nói hay nhất Cố Hướng Tinh từng nghe.
Thì ra việc ngốc cô làm, anh biết.
Thì ra anh biết, cô thích anh.
Vậy, bây giờ thì sao?
...
Đang suy nghĩ, cửa phòng ngủ mở, Cố Hướng Tinh vô thức nhắm mắt, dù sao,
trải nghiệm ngày hôm qua cũng không tốt đẹp, thậm chí có chút khó chịu,
nói không sợ anh, đó là giả.
Cố Hướng Tinh làm bộ ngủ say, tai
vẫn nghe thấy tiếng bước chân của anh, đi từng bước một đến bên giường,
sau đó dường như lòng bàn tay thô ráp chạm vào mặt cô, sau đó rất nhanh
rời đi.
Cố Hướng Tinh cảm thấy trong động tác của anh lộ ra một chút ghét cô.
Lông mày hơi nhíu, Cố Hướng Tinh có chút bất mãn, đã ghét cô như vậy, sao
ngày hôm qua vì còn làm chuyện như vậy với cô? Vì sao còn muốn kêu cô
làm người tình của anh?
Đang buồn bực, bỗng nhiên, Cố Hướng Tinh
cảm thấy thân thể mình được nâng lên, tựa vào trong cái ôm ấm áp của
người đàn ông, khiến không hiểu sao cô lại thấy căng thẳng.
Một giây sau, lúc áo tắm trên người bị kéo ra, nhất thời thân thể Cố Hướng Tinh cứng lại.
Cầm thú!
Ngày hôm qua giày vò cô còn chưa đủ sao?
Bỗng nhiên, khăn lông ấm áp lại ẩm ướt dán lên
chỗ gáy và trước ngực cô, dinh dính trên người nhất thời chuyển thành
nhẹ nhàng khoan khoái, anh...giúp cô lau người?
Bỗng nhiên Cố Hướng Tinh cảm thấy bản thân giả bộ ngủ vô cùng không phải lúc.
Nhưng bây giờ đột nhiên tỉnh lại, hiển nhiên càng xấu hổ.
Còn chưa rối rắm ra kết quả, cảm thấy tay Vệ Đình Quân chợt vươn tới dây
lưng áo tắm của cô, Cố Hướng Tinh giật mình, đang muốn mở mắt, bỗng
nhiên, tiếng nói khàn khàn lãnh mị của Vệ Đình Quân ẩn ẩn truyền vào
trong tai, có một chút chế nhạo ác ý:
"Còn muốn tiếp tục giả bộ ngủ sao?"
Gần
như là trong nháy mắt, Cố Hướng Tinh mạnh mở mắt, tránh khỏi cái ôm của anh, mới vừa ngồi ổn, đầu lại choáng váng mắt hoa, thân thể nhất thời
mềm yếu ngã vào lại trong cái ôm của đối phương.
Vệ Đình Quân ôm cô, mày hơi nhíu lại: "Còn có sức lộn xộn, xem ra là không đủ mệt."
Nghe thấy lời nói có điều ngụ ý của anh, bỗng dưng trong đầu thoáng xẹt qua
cảnh tượng đêm qua, sắc mặt Cố Hướng Tinh nháy mắt trắng bệch.
Không nghĩ tới một câu nói thuận miệng của bản thân lại dẫn tới vẻ mặt cô sợ
hãi như vậy, đáy lòng thầm mắng mình quả nhiên tối hôm qua làm hơi quá
đáng.
Muốn nói chút gì trấn an cô, nhưng, lời nói đến bên miệng lại lạnh như băng.
"Buổi chiều bác sĩ sẽ lại tới truyền dịch, tốt nhất cô đừng lộn xộn nữa."
Nói xong, đặt người xuống giường một lần nữa, động tác tay cũng bất giác nhẹ nhàng.
Cố Hướng Tinh cúi đầu, cẩn thận kéo lại áo tắm của mình, thân thể dè dặt
cẩn thận cong lại đưa lưng về phía anh, không hiểu sao khiến anh cảm
thấy có chút đau lòng.
Nhất thời cảm giác uất ức nóng nảy trong lòng lại thâm sâu.
"Yên tâm, sau này sẽ không."
Cố Hướng Tinh sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng ý tứ hàm xúc trong lời nói của anh, đã nghe tiếng bước chân anh từ từ đi xa.
Cố Hướng Tinh quay đầu, vừa vặn thấy bóng dáng đối phương đóng cửa.
Mắt đẹp khẽ nhúc nhích, sắc mặt Cố Hướng Tinh hơi trở lại bình thường.
Lời nói mới vừa rồi của anh, ý là nói sau này sẽ không đối xử với cô như tối hôm qua nữa sao?