Lisa xuống lầu mua thuốc, trở về thấy nàng đang mặc quần áo, nàng mặc không xong, thân mình nàng run lẩy bẩy, thấy cô mở cửa vào, nàng sợ hãi lui về sau, đôi mắt vừa kinh vừa sợ.
"Làm gì vậy?" Cô nhíu mày đi vào, đem túi thuốc ném trên giường.
"Tôi...Tôi muốn đi làm." Nàng không dám nhìn cô, rũ mắt, trong tay còn đang cầm quần lót của mình.
"Biết mấy giờ rồi không?" Cô giơ đồng hồ cho nàng xem, đã tám giờ tối.
Mắt Chaeyoung trừng lớn, nàng chỉ biết thời gian trôi qua lâu rồi, không nghĩ rằng giờ đã tối.
"Tôi, tôi vẫn muốn đi." Nàng vẫn muốn mặc quần áo, nhưng nhấc chân lên vẫn không được, nơi riêng tư vừa đau vừa rát, nàng nhẫn nhịn, hốc mắt đỏ lên.
Đau quá.
Lisa không nhìn nổi bộ dạng đáng thương này nữa, đem người ôm đến bên giường, bàn tay xoa nhẹ eo nàng: "Tôi cho tiền em, sau này không cần đi làm nữa, tôi nuôi em."
Chaeyoung ngạc nhiên ngẩng đầu lên, cứ như vừa nghe chuyện này mai là ngày tận thế, biểu cảm cực kì hoảng sợ.
"Sao vậy?" Cô cười.
Chaeyoung lắc đầu: "Không, không có, tôi..."
Thấy sắc mặt Lisa trầm xuống, nàng đột nhiên im miệng, cúi đầu lặng lẽ rơi nước mắt.
Lisa ĐM một tiếng: "Được được được, mấy giờ tan làm?"
Chaeyoung hít mũi nói: "10 giờ rưỡi."
"Thân thể chịu được không?" Cô giương tay giúp nàng lau nước mắt, nghe bụng nàng kêu lên, cười: "Đói bụng à? Muốn ăn gì?"
Chaeyoung vừa thẹn vừa xấu hổ, ôm bụng trườn xuống người cô nhưng lại bị cô bắt eo lại, nàng không động đậy được, chỉ có thể nhỏ giọng trả lời: "Bánh bao."
"Bánh bao?" Lisa lấy di động ra nhìn, tùy ý đặt mấy đơn cơm hộp, lại thêm một phần trái cây các loại, sau cùng là ghi chú lại.
Đặt cơm xong, cô lấy túi thuốc lại: "Mở chân ra, tôi giúp em bôi thuốc."
Chaeyoung ngồi trên đùi cô, có chút khó hiểu mà ngơ ngác nhìn cô.
Lisa cúi đầu hôn lên môi nàng: "Mẹ nó, đừng nhìn tôi như vậy, tôi cứng rồi."
Chaeyoung lập tức quay mặt đi, cô đem nàng đặt ở trên giường, bàn tay tách chân nàng ra, dùng ngón trỏ lấy thuốc mỡ, hướng vào trong huyệt sưng mà bôi.
Thuốc mỡ lành lạnh, ngón trỏ đi vào ngọ nguậy qua lại, muốn đem thuốc thoa đều hết bên trong, nhưng hình như chọc trúng chỗ nào rồi, lại