Chaeyoung đưa cho Lisa một thau nước, cô đem xe đạp từ trên nóc xe Lamborghini xuống, nhìn quanh bốn phía, hàng xóm hai bên đều xây lại nhà mới, chỉ có nhà Chaeyoung còn ở nhà ngói, hơn nữa xung quanh toàn là bùn đất, giẫm một cái đã để lại giấu chân.
Lisa thả xe xuống, đi đến trước mặt Chaeyoung, rửa sạch tay trong thau nước trên tay nàng, sau đó như đã quen thuộc từ lâu mà hướng bà nội chào hỏi: "Bà nội khỏe không!"
Chaeyoung lo lắng cô nói gì đó lung tung, thả thau nước chạy lên theo, dùng thái độ khẩn trương nhìn chằm chằm cô.
Bà nội thấy người phụ nữ cao to, bị dọa cho hết hồn, bà híp mắt đánh giá, sau một lúc lâu mới hỏi: "Cô là ai vậy? Sao lại quen biết Chaeyoung nhà tôi."
Bà coi như Lisa là người theo đuổi Chaeyoung.
Chaeyoung lo lắng Lisa mở miệng nói đã làm gì với mình, chạy nhanh tới chỗ bà nội nói: "Bà nội, chị ấy, chị ấy là huấn luyện viên của Jimin, chị ấy là bà chủ."
"Huấn viện viên sao?" Bà nội kích động, nắm tay Lisa: "Jimin có nghe lời không? Có làm phiền tới cháu không? Tới đây tới đây, vào đây ngồi, Chaeyoung, rót cốc nước mau lên."
Chaeyoung do dự không dám rời đi, bị bà nội sai bảo, lúc này mới ra ngoài.
Lisa bị bà nội nắm tay kéo vào nhà, nhà ở tuy cũ kỹ, nhưng trong nhà rất sạch sẽ, nhà chính có một bàn ăn cùng mấy cái ghế nhỏ, trên tường có treo lịch, đã xé tới tháng sáu.
"Jimin rất nghe lời, tố chất không tệ, về sau đi thi đấu có thể nhận giải." Lisa đem chuyện Jimin nói đơn giản qua, trước mặt người lớn tuổi, cô còn biết lễ nghi, nói chuyện cũng gọi là lễ phép.
Bà nội nghe được yên tâm không ít, trong miệng lải nhải bắt đầu kể chuyện gia cảnh hai chị em Jimin và Chaeyoung, vừa nói vừa lau nước mắt: "Hai đứa trẻ này theo tôi quá khổ đi, cha mẹ không kiếm được tiền thì thôi, còn bị lừa tiền rất nhiều, thiếu nợ nhiều bên ngoài, đã nghèo còn gặp cái eo, Chaeyoung học hết cấp hai phải đi làm, không còn cách nào khác, trong nhà quá nghèo, tôi có lỗi với đứa nhỏ này, nếu cha mẹ nó khá khẩm hơn một chút, nó cũng không đến mức như bây giờ..."
Chaeyoung đi vào, thấy một màn như vậy, tâm đau xót, nàng chạy tới ôm bà nội, nhẹ giọng an ủi bà: "Bà nội đừng nói vậy, con không có khổ."
Park gia sinh ra hai đứa trẻ rất hiểu chuyện, khi trong nhà xảy ra chuyện, Chaeyoung không dám học tiếp nữa, sớm hôm giúp mọi người làm việc nhà, giúp đỡ em trai, sau này em trai đã lớn, cậu biết nhà mình nghèo, cũng không đòi đi học,