Lisa bắt lấy tay nàng đặt lên nơi nào đó của mình, đã cứng.
Chaeyoung đỏ mặt rút tay về, nàng hoàn toàn không thể hiểu được, người phụ nữ này lúc nào cũng chỉ nghĩ đến chuyện đó.
"Tôi...Tôi không thể nghỉ được, tôi mà nghỉ ông chủ sẽ tức giận." Khi trên đường đến siêu thị, Chaeyoung cẩn thận thương lượng với Lisa: "Tôi, tôi lúc nào được nghỉ thì có thể...có thể làm màn thầu cho chị."
"Em thích công việc này?" Lisa đem xe dừng trước cửa siêu thị, nghiêng đầu quét mắt nàng một cái.
*
Khi Chaeyoung tới chỗ này làm vào ngày đầu tiên, đã bị người ta lấy đầu lọc thuốc lá châm vào áo, chính là chiếc áo sơ mi kẻ ô hôi hám đó. Lúc dùng bữa, nàng đều ngồi xổm trước cửa gặm màn thầu cùng với dưa muối, thu ngân khác vừa gặm đùi gà vừa đi ra, cố ý hỏi nàng có muốn ăn hay không, sau đó gặm trước mặt nàng rồi ném vào thùng rác, rồi cười đi vào trong.
Hình ảnh đó đã bị bà nội khi nhặt ve chai trên thị trấn thấy hết, một mình nàng ngồi ở trước cửa khóc rất lâu, chờ Chaeyoung về nhà, bà nội còn khuyên cô đổi chỗ làm, đừng để bị bắt nạt, Chaeyoung vẫn nói dối bà rằng đồng nghiệp đối xử với nàng rất tốt, mới vừa đi làm hôm nay, đã có người cho nàng ăn đùi gà, rất ngon.
Khi bà nội kể chuyện này ra, đau lòng lau nước mắt, Lisa ở cạnh bà bẻ nhánh cây, vỗ vỗ bả vai bà nội nói: "Không có việc gì, về sau có cháu rồi, xem thử ai dám bắt nạt cô ấy."
*
Chaeyoung nắm góc áo, có chút sợ hãi: "Thích."
Nàng không có bằng cấp, không thể tìm được không việc khác, công việc nhân viên thu ngân ở siêu thị đối với nàng mà nói, là công việc rất nhẹ nhàng rồi, nếu nàng thường xuyên xin nghỉ, nhất định sẽ chọc giận ông chủ, nàng sẽ mất đi công việc này, đến lúc đó áp lực bà nội sẽ lớn hơn, nàng không muốn để bà nội vất vả như vậy.
"Ngày mai tôi đưa em đi." Lisa mở miệng.
Chaeyoung không dám phản bác, chỉ nhỏ giọng nói: "Tôi, tôi xin nghỉ."
Sau khi nàng xuống xe, Lisa cũng theo sau đi vào, cô cao