Từ chương này, tác giả bắt đầu đi sâu vào mối quan hệ sư sinh, sư huynh đệ của Quý Thư, những đoạn liên quan tới sư huynh Trình Tang Hạo sẽ khá nặng nề và man mác buồn á, còn bạn nào không nhớ sư huynh Trình Tang Hạo là ai thì mời đọc lại phiên ngoại "Thương tiếc" trước khi qua chương này nha.
——
Sân bay.
Đó là nơi chứa đầy ký ức buồn vui của con người.
Có người đưa tiễn, có người ôm nhau, có đứa nhỏ khóc vang xen giữa tiếng hàn huyên ồn ào.
Tiều Thanh ngồi giữa khung cảnh đó, lần đầu tiên có tâm trạng ngắm nhìn nhân tình thế thái.
"Đi thôi, còn làm thủ tục nữa.
"
Quý Thư gọi cậu một tiếng, đứng lên trước.
Tiều Thanh cũng đứng lên theo thầy, chủ động cầm lấy cuốn sách đang đọc dở trong tay Quý Thư, nhìn nhìn bìa sách đơn giản cũng đề mấy chữ giản đơn "Nhật ký người điên.
"
"Đều là mấy cuốn sách chưa nghe qua bao giờ.
" Tiều Thanh lắc đầu lẩm bẩm một câu, cất vào balo.
Câu thầm thì này rất nhỏ, đến bản thân Tiều Thanh cũng không nghe rõ, Quý Thư lại nghe thấy, quay đầu liếc cậu một cái, "Theo lời Lỗ Tấn tiên sinh*, nếu biết bản thân đọc ít thì phải nỗ lực hơn một chút.
"
*Lỗ Tấn (1881 - 1936) tên thật là Chu Chương Thọ.
Ông là một trí thức cánh tả nổi tiếng có ảnh hưởng lớn đến văn học Trung Quốc đương thời cũng như sau này.
Người xung quanh ngày càng nhiều, Tiều Thanh bước nhanh về trước hai bước, mãi cho đến khi ngồi an ổn trên máy bay, thở phào một hơi mới đáp lời: "Con lại không thích câu nói đó, trước đây cũng không thích đọc văn của Lỗ Tấn tiên sinh nhất, khó hiểu không ai bằng.
"
"Lỗ Tấn tiên sinh cả đời lấy bút làm đao*, văn chương trầm trọng như vậy, con cũng chỉ thấy khó đọc.
" Giọng