Lúc Lăng Việt Nhiên nhận được tin tức chạy tới bệnh viện cũng chỉ có thể đối mặt với hai cỗ thi thể lạnh băng, một là người thân duy nhất của hắn – chị, một là người hắn kính yêu nhất – anh rể. Hắn không thể tin được tất cả đều là thật.
Nắm bàn tay lạnh như băng của chị gái, hắn khóc, cái loại đau đớn trong lòng này không từ ngữ nào diễn tả nỗi, chẳng qua là cảm thấy đau. Thế nhưng hắn dù sao cũng là người đàn ông, dù trời sập xuống hắn cũng muốn chống đỡ. Có đau, có nước mắt, đều muốn nuốt ở trong bụng. Mạc Mạc! Hắn còn có Mạc Mạc phải chăm sóc.
Tiêu Hữu từ lúc tỉnh lại cho đến khi an táng tro cốt của ba mẹ cũng không có lại khóc một lần, cũng không có nói một câu. Cặp mắt kia tràn đầy bi thống, sợ hãi cùng mê mang. Thái độ của cô đã thông báo tin tức ọi người biết rằng, cô đã tuyệt vọng, cô không cách nào có thể từ trong biến cố bình thản bước chân ra ngoài. Nếu tự mình không tìm thấy lối ra thì chỉ có sự diệt vong, chết chóc, chìm vào u ám vĩnh viễn.
Tất cả mọi người đều quan tâm đến cô, hi vọng cô có thẩn nhanh chóng bình phục, nhưng Tiêu Hữu vĩnh viễn không bao giờ quên cảnh mẹ dùng thân thể che chắn cho cô, là mẹ đã dùng thân thể của mình để cứu cô…
Tiêu Hữu ở lại nhà mình, bất cứ nơi nào cũng không đi. Lăng Việt Nhiên sợ cô thấy cảnh nhớ người nên khuyên cô đến nhà hắn nhưng cô một mực không đi. Cô phải về nhà mình, chờ ba mẹ trở lại, Lăng Việt Nhiên bất đắc dĩ phải chiều theo ý cô, dọn đồ đến đây chăm sóc cho Tiêu Hữu.
Lăng Việt Nhiên mở cửa phòng, đưa tay mở ra ngọn đèn nhỏ, nhìn thấy Tiêu Hữu đang ôm hình ba mẹ ngẩn người. Hắn đi tới, cẩn thận rút đi tấm hình trong tay cô. Tiêu Hữu chẳng qua chỉ là từ từ ngẩng đầu lên nhìn hắn.
“Mạc Mạc! Ra ngoài đi dạo đi, hôm nay… nắng không gắt lắm, trời râm mát, cậu và cháu ra ngoài nhé?” Tiêu Hữu ghét ánh mặt trời, bởi vì ba mẹ gặp chuyện không may trong cái ngày nắng rất tốt. Cho nên, Lăng Việt Nhiên nghĩ biện pháp không đụng chạm đến đáy lòng tổn thương của cô, ra ngoài đi dạo cũng sẽ chọn ngày bầu trời đầy mây.
Tiêu Hữu lắc đầu, cô không muốn đi ra ngoài, cô sợ một khi mình rời đi thì ba mẹ sẽ trở lại, cô sẽ bỏ qua họ. Lăng Việt Nhiên bất lực, phải làm thế nào mới khiến cô bước chân ra ngoài đây? Hắn đưa tay sờ sờ đầu của cô “Thế thì cậu ra ngoài mua thức ăn về nấu những món Mạc Mạc thích ăn nhất. Mạc Mạc ở nhà một mình có được không?”
Tiêu Hữu thẩn thờ gật đầu.
Lăng Việt Nhiên bế ngang Tiêu Hữu vẫn ngồi dưới đất đặt ở trên giường nhỏ của cô, giúp cô đắp chăn lên người “Ngủ một chút đi, cậu sẽ trờ lại liền”
Tiêu Hữu gật đầu, không nói gì.
Lúc Lăng Việt Nhiên xoay người đi tới trước cửa phòng ngủ, Tiêu Hữu lại đột nhiên lại mở miệng nói chuyện “Cậu… sẽ bỏ lại Mạc Mạc sao?”
Lăng Việt Nhiên đau xót, xoay người nhìn cô “Cậu vĩnh viễn cũng sẽ không bỏ lại Mạc Mạc đâu. Ngoan, ngủ một lát, cậu sẽ nhanh chóng trở về”
Tiêu Hữu không nói thêm gì nữa, nhắm mắt lại ngủ. Lăng Việt Nhiên ra khỏi phòng ngủ, mặc áo khoác đang định đi ra ngoài, lại nghe được tiếng chuông cửa. Hắn mở cửa ra nhìn, thì ra là Tô Thuộc Cẩn.
“Chào!” Lăng Việt Nhiên khách khí chào hỏi, mở rộng cửa để cho Tô Thuộc Cẩn đi vào. Thái độ của hắn đối với Tô Thuộc Cẩn có chút ôn hoà. Tuy nhiên hắn vẫn có chút cẩn trọng bới vì ý đồ của Tô Thuộc Cẩn rất rõ ràng. Hắn là đàn ông thì làm sao không rõ tâm tư của Tô Thuộc Cẩn cơ chứ? Tất cả chỉ vì Mạc Mạc đáng thương của hắn.
Mấy ngày nay, Tiêu Hữu không muốn gặp bất kỳ ai, rất chán ghét gặp người ngoài, trừ hắn cùng Tô Thuộc Cẩn ra thì chỉ còn có Cầm Tử. Thậm chí Giản Chiến Nam tới, cô cũng bắt hắn trở về, không muốn nhìn đến hắn. Cho nên, Lăng Việt Nhiên liền ngầm cho phép Tô Thuộc Cẩn lâu lâu lại đến thăm cô.
“Tiêu Hữu có khỏe không?” Tô Thuộc Cẩn có chút lo lắng hỏi.
“Vẫn còn bộ dáng kia. Tôi đang muốn đi ra ngoài mua chút đồ, Mạc Mạc liền làm phiền ngươi trông chừng một chút. Buổi trưa cùng nhau ăn cơm” Lăng Việt Nhiên tiến ra ngoài đóng cửa lại. Tô Thuộc Cẩn bước vào phòng của Tiêu Hữu, trong phòng vẫn là dùng chiếc rèm thật dầy che lại ánh nắng mặt trời bên ngoài cửa sổ, chỉ có một chút ánh sáng le lói từ chiếc đèn ngủ bên giường. Tiêu Hữu trợn tròn mắt nằm trên giường, vốn là con ngươi u buồn nhưng luôn có thần thái thế nhưng giờ bây toàn là tĩnh mịch, ánh đèn vàng le lói chiếu lên gương mặt cô càng phát ra thê lương và cô độc.
Hắn đi tới, nỗ lực để cho chính mình giúp cô xua đi bi thương. Hắn vỗ tay một cái, đối với Tiêu Hữu nói “Tiêu Hữu! Anh hôm nay lại mới học được một điệu nhảy rất buồn cười, anh nhảy cho em xem, được không?”
Tô Thuộc Cẩn nói xong liền nhảy, một lát lại làm mặt quỷ, một lát lại cố ý vụng về ngã xuống, làm các loại động tác tức cười. Cứ thế cho đến khi thấy khóe môi Tiêu Hữu hiện lên nụ cười nhợt nhạt như có như không thì hắn mới dừng lại, thở hổn hển ngồi bên giường cười hỏi “Em thích sao? Có muốn học không? Anh dạy cho em. Sau này chúng ta
có thể cùng nhau nhảy, bảo đảm sẽ thành một đội nhảy tức cười nhất thành phố, chúng ta có thể đi diễn phim hài khiến người người đều cười đó…”
Tiêu Hữu vẫn không có lên tiếng, chẳng qua là nắm lấy tay Tô Thuộc Cẩn thật chặt. Bàn tay nhỏ bé lạnh buốt mang theo bất an cùng sợ sệt, bàn tay ấm áp của Tô Thuộc Cẩn liền đáp tạy cô “Tốt lắm, đừng sợ. Anh sẽ ở đây trông chừng em. Mệt thì ngủ một giấc đi”
Tiêu Hữu nhắm hai mắt lại, trong chốc lát liền trầm trầm ngủ. Tô Thuộc Cẩn đau lòng nhìn cô, nhất định là ban đêm cô lại mất ngủ, nếu cứ tiếp tục như vậy thì thậ sự không ổn. Sắp tới cũng khai giảng rồi, không có biện pháp cho cô đến trường được.
Chuông cửa phía ngoài vang lên, đoán chừng là Lăng Việt Nhiên không có mang chìa khóa theo. Tô Thuộc Cẩn cẩn thận từng li từng tí rút tay mình ra khỏi tay Tiêu Hữu, rón rén ra khỏi phòng ngủ đi mở cửa. Lăng Việt Nhiên ôm rất nhiều thứ trong tay đi vào.
“Mạc Mạc ngủ rồi sao?”
“Ngủ thiếp đi rồi. Cứ như vậy thật sự là không tốt, tôi nghĩ ngươi nên mang cô ấy đến bác sĩ xem sao”
“Ngươi ngồi đi, ta đi nấu cơm.” Lăng Việt Nhiên buông trong tay bịch đồ ăn ra, có chút không yên lòng vẫn là đi đến phòng ngủ nhìn Tiêu Hữu một chút. Mở cửa lại nhìn không thấy cô, hắn không khỏi kinh hoảng “Mạc Mạc!”
Tô Thuộc Cẩn ngẩn ra “Thế nào?” Hắn cũng đi theo Lăng Việt Nhiên vào phòng ngủ. Mới vừa rồi cô còn nằm ở trên giường, tại sao giờ lại không thấy? Căn phòng lớn như vậy, cô cũng không có chỗ nào để trốn, chỉ có thể xác định cô không có ra khỏi phòng.
Tô Thuộc Cẩn dù sao cũng là cảnh sát, đầu tiên hắn liền xông tới chiếc tủ treo quần áo, kéo hộc tủ ra liền thấy được Tiêu Hữu đang co rúc ở bên trong “Tiêu Hữu!”
Lòng Tô Thuộc Cẩn như bị dao đâm, đau đến muốn nứt ra. Tiêu Hữu giống như ánh mặt trời, ngây thơ thuần khiết, luôn cùng hắn không tiếc hơi cãi vả, giờ phút này biến thành một người sợ ánh mặt trời, mất đi nụ cười ngây thơ vốn có. Cô nàng thậm chí còn không nguyện mở miệng nói chuyện, thậm chí tình nguyện ngồi trong tủ quần áo cũng không chịu đối đầu với thế giới bên ngoài.
Hắn túm lấy cô kéo ra ngoài, Tiêu Hữu lại không chịu. Tô Thuộc Cẩn vừa đau, vừa vội kéo lấy cánh tay cô từ trong ngăn tủ lôi ra ngoài, giận dữ hét “Em muốn cứ như thế này mãi sao?”
Lăng Việt Nhiên cau mày, đem Tiêu Hữu ôm trở về trong ngực mình, phẫn nộ quát “Tô Thuộc Cẩn! Ngươi đang làm gì đấy? Ngươi đang doạ Mạc Mạc đó!”
“Ngươi tránh ra!” Tô Thuộc Cẩn đẩy Lăng Việt Nhiên ra, ôm lấy hông Tiêu Hữu đem cô mạnh mẽ dẫn tới bên cửa sổ, đưa tay hung hăng kéo rèm ra, trong phòng nhất thời ánh trưng.
Tiêu Hữu phản xạ đưa tay che kín cặp mắt, thống khổ gào thét “Không! Đừng mà…”
Tô Thuộc Cẩn nắm thật chặt bả vai cô “Mạc Tiêu Hữu! Em tính là con rùa rút đầu sao? Với cái bộ dạng này thì ba mẹ em sẽ trở lại sao? Mẹ em liều mình cứu em chính là muốn nhìn thấy bộ dáng này của em à? Mỗi người đều phải đối mặt với cái chết, còn xem em kìa, em ở đây là muốn cho ba mẹ em dưới mặt đất nhắm mắt không yên đó biết không? Bọn họ chết rồi, Mạc Tiêu Hữu, em cũng muốn đi theo hay sao? Nếu như vậy thì chính là mẹ em đã hi sinh mạng mình một cách vô dụng để cứu lấy em, mạng của mẹ em rốt cuộc có ý nghĩa gì nữa, hả?…”
“Không có! Không có!” Tiêu Hữu oa một tiếng khóc lớn, nước mắt giống như đê vỡ không cách nào ức chế cứ liên tục rơi xuống. Cô nức nở gào thét “Ba mẹ không có chết, bọn họ sẽ trở lại…”
Đây là lần đầu tiên Tiêu Hữu khóc kể từ sau khi ở bệnh viện trở về, giống như một con cún bị thương, cô độc, thống khổ nức nở. Tô Thuộc Cẩn đem Tiêu Hữu ôm vào trong ngực thật chặt, thanh âm khàn khàn bên tai cô nói “Bọn họ sẽ ở trên trời nhìn em, Tiêu Hữu, em phải sống thật tốt cho họ xem. Em không phải sống ình mà em còn sống vì ba mẹ, em chính là sinh mạng cùng hy vọng của bọn họ. Tiêu Hữu, em phải cố gắng lên, biết không?”
Tiêu Hữu nằm trong lòng Tô Thuộc Cẩn khóc thất thanh, nức nở, đứt quãng mà nói “Em muốn bọn họ, em muốn ba mẹ… Càng nghĩ càng khó chịu, càng nghĩ càng đau lòng… Ba mẹ sẽ không trở về nữa rồi, phải không?”
“Tất cả rồi sẽ tốt lên thôi”.