Đồng Nghị đúng hẹn đưa bà lão đến gặp Chiêu Ngạn và Viêm Đằng.
Bà lão tự xưng họ Tống, ngoài ra không chịu nói gì thêm, chỉ muốn lấy đi Thái Cực Song Diện Bảo.
Chiêu Ngạn bảo Đồng Nghị về trước, có y ở đây hắn hỏi chuyện bà lão thật không tiện.
“Tống đại nương, bà chọn lựa im lặng chắc là phải biết nhiều hơn bọn ta.
Bọn ta không có ác ý, chỉ bởi đã có rất nhiều người vì ngọc bội ấy chết đi, cho nên Đồng tiên sinh mới ủy thác bọn ta điều tra rõ ngọn ngành.
Mong bà giúp đỡ.” Chiêu Ngạn lên tiếng.
Tống đại nương lắc đầu kiên định: “Các vị đừng biết thì hơn.
Chuyện chẳng có gì tốt lành, cớ sao phải khơi lại?”
“Tống đại nương, bọn ta đã lỡ dấn sâu vào rồi, không tìm thấy đáp án há có thể dừng lại? Không biết bà đang che giấu điều gì, nhưng bọn ta cũng biết một chút, hay là để bọn ta kể lại cho bà nghe.
Nếu có gì không đúng, bà giúp bọn ta sửa lại, được không?”
Đôi mắt của Tống đại nương dao động mạnh nhưng lại im lặng.
Chiêu Ngạn bèn nói tiếp: “Cung vương Bàn Khải tình cờ phát hiện một kho báu.
Để độc chiếm nó cho riêng mình, ông đã tạo ra một cặp chìa khóa gọi là Thái Cực Song Diện Bảo.
Một cái tự giữ, cái kia cho thê tử ông.
Để tránh sự truy bắt của hoàng đế, cả hai chia ra chạy trốn, không may thê tử ông bị bắt và giết.
Chuyện chạy trốn vốn rất cẩn mật nhưng hoàng đế vẫn biết được, do đó Bàn Khải nghi ngờ có kẻ phản bội.
Trước lúc chết, ông dùng máu mình lập lời nguyền trên Thái Cực Song Diện Bảo, để cho thuộc hạ thân tín Điền Trung đem nó đi báo thù kẻ phản bội kia.
Ta nói không sai chứ?”
Tống đại nương vẫn im lặng, hai tay bấu vào ống tay áo rối loạn.
Viêm Đằng xen vào: “Bà không nói ra, có lẽ cho rằng mình làm vậy là để không hại thêm người nào nữa.
Nhưng mà, vì sự im lặng của bà, đã có rất nhiều mạng người phải trả giá.
Bọn họ không thể cứ chết bất minh bất bạch không nguyên do như thế.
Ít nhất, bọn họ có quyền biết được vì sao mình lại chết.
Còn vị Đồng tiên sinh kia nữa, ông ta suýt nữa mất mạng vì nó, ông ta cũng cần một câu trả lời rõ ràng.
Đây không phải chuyện bà muốn giấu liền có thể giấu đi một cách ích kỷ.”
Tống đại nương thở dài thườn thượt, miễn cưỡng nói: “Thôi được, ta sẽ nói cho các vị biết sự thật.
Ta vốn là nhũ mẫu của vương phi, Điền Trung là con trai của ta, được ta giới thiệu đến chỗ vương gia làm thị vệ.
Năm ấy, ta tuổi tác đã cao xin cáo lão hồi hương, vì vậy mà tránh khỏi biến cố.
Vương gia tuy thoát được truy binh của hoàng đế nhưng bị thương rất nặng.
Con trai ta thấy vậy bèn đưa ngài về thôn nhỏ nơi ta đang sống ẩn náu, kể từ đấy, bọn họ lưu lại ở đó.
Vương gia và vương phi tình cảm vô cùng sâu nặng.
Khi hay tin vương phi qua đời, ngài ấy bất chấp thương tích ngày đêm chiêu hồn vương phi, mong muốn gặp được vương phi một lần cuối nhưng không như ý, ngược lại khiến bản thân kiệt quệ, như nến tàn trước gió.
Khi sắp chết, vương gia đã trăn trối lại với con trai ta, muốn nó thay ngài báo thù.
Đây vốn dĩ là chuyện nên làm, bởi vì vương gia đối với cả nhà ta ân nặng như núi, cho dù lấy mạng cả nhà ta ra báo đáp cũng không có nửa câu từ nan.
Nhưng mà, giữa biển người bao la, con trai ta lại không phải kẻ thông minh, cho nên không có manh mối tìm ra kẻ phản bội đó.
Đối với nó, mỗi một người năm xưa từng ở dưới trướng vương gia, khi thấy vương gia lâm vào đường cùng mà vẫn làm ngơ đều bị xem là kẻ phản bội.
Vì vậy, nó đã đặt Thái Cực Song Diện Bảo trước cửa nhà bọn họ, khơi gợi lòng tham tìm kiếm kho báu của bọn họ, khiến bọn họ đều chết thảm.
Ta đã cố sức khuyên can nhưng vô dụng.
Cho đến khi ngọc bội đó rơi vào tay của Lâm Nhất Chỉ.
Lâm Nhất Chỉ dường như đã hiểu ra tai họa mà ngọc bội mang tới, ông ta bèn lén lút đem nó giao lại cho một người bạn trước lúc chết.
Chuyện này con trai ta không hề biết, vì thế, từ đấy nó đã mất tung tích về ngọc bội.
Tìm kiếm gần hai mươi năm, có một ngày nó trở về nói rằng đã tìm ra thứ ấy.
Sau đó, mà thật ra vốn không hề có sau đó, bởi vì đó là lần cuối cùng ta còn gặp được nó.
Một đêm, nó báo mộng cho ta biết nó cũng bị ngọc bội hại chết, hồn phách kẹt lại bên trong không thể ra ngoài được, nhờ ta đi tìm người siêu độ giải thoát.”
Chiêu Ngạn đi lại bàn thờ lấy ngọc bội đem lại bàn nói: “Vật này đã giết quá nhiều người, oán khí nộ khí chất chồng, không còn là thứ dễ kiểm soát nữa.
Nếu bà nói hồn phách của Điền Trung ở bên trong, ta sẽ thử siêu độ xem thế nào.”
Chiêu Ngạn biến ra ba tấm bùa đặt hàng ngang trên bàn rồi để ngọc bội lên lá bùa ở giữa.
Sau đó, hắn lại biến thêm một lá bùa đè lên ngọc bội, bắt quyết đọc chú.
Ngọc bội bị kẹp giữa các lá bùa rung lắc dữ dội, lát sau có tiếng gầm gừ, tiếng khóc, tiếng cười, đủ loại âm thanh hỗn tạp vang lên.
Rồi thì một tiếng rắc rất lớn truyền ra, ngọc bội vỡ vụn, có luồng sáng bay vọt lên xông thẳng ra bên ngoài.
Chiêu Ngạn thất kinh hét lớn với Viêm Đằng: “Bắt nó lại!”
Viêm Đằng vung roi quất vào luồng sáng, bất quá vì luồng sáng không có hình hài, đường roi này cứ như quất vào không khí, hoàn toàn chẳng có tác dụng.
Chiêu Ngạn vội chạy lại bàn thờ ôm cái lư nhang đem hất hết tro nhang bên trong về phía luồng sáng đang bay.
Luồng sáng bị dính vào tro nhang, rơi chật vật xuống mặt đất.
Chiêu Ngạn rút bùa ra, xếp thành hình tam giác nhỏ đưa cho Viêm Đằng.
Viêm Đằng hiểu ý dồn pháp lực vào bùa tam giác hút lấy luồng sáng kia.
Nó giãy giụa kịch liệt một hồi, hét lên dữ tợn nhưng không có âm thanh như tiếng người, mà giống như giọng mũi bị đè nén lại.
“Tên này hung dữ quá!” Chiêu Ngạn vừa dứt lời, lá bùa liền bốc cháy.
Trong lúc Viêm Đằng dùng pháp lực ngăn chặn ngọn lửa lan ra, Chiêu Ngạn liền chạy vụt vào trong phòng chứa đồ, moi moi lục lục khẩn cấp, rồi mang ra một chiếc thau sắt la lên: “Ném hắn vào đây.”
Viêm Đằng ném lá bùa cháy vào thau sắt, tạo thành kết giới phong ấn nó lại dưới đáy.
Lá bùa cháy hết, nhưng hồn phách của Điền Trung có cố mấy vẫn không ra được, bị đóng chặt vào thau sắt không thể kháng cự nữa.
“Bùa thì ngươi đốt được, cái thau này ngươi không tác quái được nữa nhé, có giỏi thì đốt thử xem.” Chiêu Ngạn đánh mấy cái vào thau, chợt nhận ra thau này quá cứng, lại tự làm chính mình bị đau.
Viêm Đằng nhịn cười, đưa thau sang cho Tống đại nương.
Tống đại nương không hiểu lắm, ngờ nghệch hỏi:
“Con trai ta ở bên trong sao?”
Chiêu Ngạn gật đầu xác nhận: “Hắn quá hung dữ, không chịu nhận siêu độ, còn phá cả ngọc bội ra ngoài.
Ta nghĩ là…bà phải mang thau này đến chỗ các cao tăng, biết đâu chừng bọn họ tụng kinh vài năm sẽ giúp oán khí của y tiêu tan, thanh thản mà giải thoát.”
Tống đại nương cúi đầu, ôm thau như đứa trẻ trong lòng: “Ta hiểu rồi.
Oan nghiệt này sớm muộn cũng phải chấm dứt.
Nay ngọc bội không còn, cũng xem như tất cả đều giải thoát.
Nghĩ lại thì, nếu năm ấy vương gia không dính vào kho báu của Tô gia kia, có lẽ mọi chuyện đã không thành ra thế này.”
Chiêu Ngạn sửng sốt hỏi lại: “Kho báu của Tô gia?”
Tống đại nương ngẩng lên giảng giải: “Là kho báu của đại phú thương từng giàu nhất kinh thành một thời.
Ta không biết ông ta tên gì, chỉ biết là họ Tô.
Tô đại phú thương này giàu tới mức ở nhà như cung điện, ăn uống như hoàng đế, một thời vô cùng vinh hiển, không kể sao cho hết.
Tiền của dư dả không chỗ chứa, cho nên ông ta đã bí mật xây một cái kho ngầm dưới mặt đất chôn giấu tất cả tài vật vào.
Khối phỉ thúy quý báu làm nên Thái Cực Song Diện Bảo chính là được vương gia lấy từ kho báu ấy, nhưng nó chỉ là một phần vạn cái gia tài kếch sù kia.
Tô đại phú thương có một con trai và một con gái.
Nghe nói con trai của ông ta vừa sinh ra đã được tiên đoán có mệnh cách Thất Sát cực hung, ở gần ai liền khắc chết người đó.
Ông ta tiêu tốn biết bao tiền của mời đủ các cao nhân về sửa mệnh nhưng vô ích, cuối cùng vẫn bị con trai ông ta khắc chết.
Giàu có thì được gì, tiền tài có mua nổi sinh mạng đâu?”
Tống đại nương đi rồi, Chiêu Ngạn vẫn đờ đẫn đứng chôn chân tại chỗ.
Đảo một vòng xa như vậy, thì ra điểm xuất phát ban đầu cái kho báu kia lại là của phụ thân hắn.
Hắn muốn cười cho sự trớ trêu này, lại cười không nổi.
Tống đại nương nói rất đúng.
Hắn khắc chết phụ thân, khắc luôn cả muội muội.
Rõ ràng là gia tài bạc vạn, còn có kho báu để lưu truyền khiến cho bao kẻ hâm mộ, nhưng muội muội hắn lại chết trong nghèo đói.
Hắn phải cười thế nào đây? Số mệnh sao có thể trớ trêu đến vậy?
“Chiêu Ngạn!” Viêm Đằng đến gần hắn.
Đây là lần đầu tiên y gọi tên hắn, bởi vì y hiểu trong lòng hắn đang khó chịu thế nào.
Y muốn an ủi nhưng không biết phải an ủi thế nào.
Chiêu Ngạn giả vờ bình tĩnh xua tay: “Ngươi đang nghĩ gì đó? Đừng có nghĩ cái kho báu đó là của nhà ta nha.
Trùng họ thôi á, ta không phải…”
Viêm Đằng vươn một tay kéo người hắn ôm sát vào vai.
Đến lúc này, Chiêu Ngạn mới giật mình nhận ra.
Khóe mắt của hắn cay rồi.
Hắn khóc rồi.
“Cả đời phụ thân đã dùng hết mọi cách cố thay đổi vận mệnh cho ta.
Ông ấy chết khi còn đang lưu lạc trên biển tìm kiếm cao nhân có thể sửa được mệnh của ta.
Ta khi ấy còn quá nhỏ, không biết phải làm sao quản lý gia nghiệp, chỉ biết trơ mắt ra nhìn những kẻ vong ân phụ nghĩa trong phủ ôm hết đồ đạc đi.
Chỉ một đêm,