Viêm Đằng mở tranh ra.
Mỗi một đường nét, mỗi một chi tiết trong bức tranh chính là hào quang muôn trượng mà năm nào y từng có.
Y mặc cẩm bào thêu hoa, tóc cài trâm ngọc, đuôi trâm gắn tua rua bằng bạc lung linh, tay ôm Bích Lương Cầm đứng trên đài cao luận tội Thập Nhị Hung đang bị trói chặt cúi đầu bên dưới.
Bức tranh không vẽ rõ mặt mũi Thập Nhị Hung, cho dù có vẽ rõ thì mười hai người chen chúc vào một chỗ, lại có đám thần tướng vây quanh thì cũng chẳng thấy được gì.
Nhưng mà, nó lại vẽ rõ phong thái kiêu ngạo, đĩnh đạc uy nghiêm của y.
Nhìn bức tranh năm ấy và nhớ lại hoàn cảnh hiện tại, thật khiến cho người ta phải chua xót đến căm phẫn.
Viêm Đằng cuộn tranh lại, thu mất vào lòng bàn tay.
Năm ấy y nghi ngờ Hung Thần Đồ có thể giải oan cho mình, bảo Lương Trọng nhất định phải cất giữ nó cẩn thận.
Không may, vì Khải Huyền Nhai đã bị mở ra, chúng quỷ gây loạn, vừa trộm đi đồ đạc trên Thần giới đem xuống nhân gian, vừa đốt cháy vô số cung điện.
Hung Thần Đồ vì thế mà mất tích.
Lương Trọng vô cùng áy náy với y, có lẽ vì áy náy nên mới hạ phàm căn cặn Lương Mạch nhất định phải thay mình tìm lại.
“Ngươi vì sao tìm được nó?” Viêm Đằng hỏi.
“Ta luyện đan thành công, phi thăng lên trời, ở thần giới trà trộn vào đám tiểu thần, được phân đến kho văn thư quét dọn.
Lúc đầu ta cứ tưởng nơi này chẳng có gì nổi bật, chỉ là một chốn ở tạm chờ thời.
Không ngờ ngày ngày nghe đám tiểu thần bàn luận, mới phát hiện chỗ này không gì không biết, chủ yếu vì bọn họ luôn phải ghi chép đủ thứ chuyện lưu thành sách cất lại.
Ta ở đây vài năm thì nghe tin đám quỷ năm ấy trộm loạn đồ trên Thần giới đã bị bắt lại gần hết.
Trạch Dương thần quân cai quản kho văn thư bảo bọn ta ghi chép cẩn thận những đồ vật bị mất để cử người tìm lại.
Dựa theo miêu tả của một con quỷ, ta biết được trong đống đồ đó có một bức tranh, cho rằng là Hung Thần Đồ.
Nó nói lúc bị Tu Giác đại sư ở Quan Thiên Tự bắt, đã dùng bức tranh đổi lấy tự do.
Ta âm thầm điều tra về vị Tu Giác đại sư này, biết được đệ đệ thật của ông ta Ngô tướng quân đã chết.
Ta nghĩ người chết là kín miệng nhất, không khai được gì, bèn sửa đổi lời kể của con quỷ, nói là giao lại cho Ngô tướng quân.
Tranh thủ lúc thần giới còn đang tìm kiếm Ngô tướng quân, ta đến chỗ của Tu Giác đại sư trộm đi bức tranh.
Tu Giác đại sư này tuy là người xuất gia nhưng lục căn chưa thanh tịnh, còn tham luyến mấy thứ kỳ trân dị bảo hiếm có trên đời.
Ông ta đối với Hung Thần Đồ cho rằng là một bức tranh dị thường, quả thật vô cùng si mê.”
“Vì sự sửa đổi của ngươi, đã có kẻ không ngại cứu sống một xác chết chỉ để biết Hung Thần Đồ đang ở đâu.”
“Ta cũng có âm thầm theo dõi bọn họ.
Ta không dám đối đầu trực diện với bọn họ vì đánh không lại, nhưng theo dõi mà không để bọn họ phát hiện thì cũng còn chút năng lực.”
Viêm Đằng khen ngợi: “Quả nhiên rất thẳng thắn, không hề khác biệt so với đại ca ngươi.
Vậy ngươi biết bọn họ là người của ai rồi sao?”
“Nhị điện hạ.” Lương Mạch đáp ngay không suy nghĩ.
“Vậy mà ngươi vẫn dám đối đầu?”
“Ta cũng như ca ca ta, chỉ trung thành với đại điện hạ.”
“Được, ta nhận lòng trung thành của ngươi.
Ngươi về thần giới trước đi, khi cần ta sẽ bảo Ly Tôn tìm ngươi.”
Ly Tôn đợi ngoài cửa, thấy Lương Mạch đi ra mới tiến vào hỏi: “Hắn đáng tin cậy không?”
Hiện tại Ly Tôn và Viêm Đằng đang ở trên cùng một chiếc thuyền chống lại Mộ Tước, cho dù giữa họ ai gặp bất lợi thì người còn lại cũng chẳng tốt đẹp gì.
“Tạm thời thì tin được!” Viêm Đằng chỉ đáp vậy.
Mặc dù nói y tin Lương Trọng và Lương Mạch là huynh đệ tình thâm, Lương Trọng đã ủy thác, Lương Mạch sẽ dốc hết sức giúp đỡ y.
Nhưng mà, lòng người không thể đo lường chỉ trong một lần gặp mặt ngắn ngủi được.
Y còn phải thăm dò thêm.
Tùy tiện trả cho Lương Mạch một ân tình y nợ từ Lương Trọng thì không cần phải suy nghĩ, còn nếu giữ Lương Mạch lại bên cạnh, nói sao cũng không thể qua loa.
Y không muốn lại bị kẻ khác đâm lén sau lưng lần nữa.
Ly Tôn không hỏi thêm mà thông báo: “Cùng Kỳ bị giết chết rồi, là do Mộ Tước cùng với Trạch Dương thần quân hợp lực truy sát, nhưng Mộ Tước đã bị thương nặng, vẫn còn đang hôn mê.
Trong lúc hôn mê…” Ly Tôn có chút ngần ngại.
“nghe nói luôn gọi hai chữ đại ca.”
Viêm Đằng bất động thanh sắc.
Cùng Kỳ bị diệt là chuyện nằm trong dự đoán của y.
Nó từng cùng một trăm thần nữ đánh nhau, bọn họ đều chết, nó đương nhiên cũng không khá hơn là bao, lại vừa được thả ra sau một khoảng thời gian dài bị nhốt, sức lực vẫn chưa hồi phục hẳn.
Viêm Đằng hỏi sang một chuyện chẳng liên quan: “Hôn sự giữa ngươi với Nhã Nhược khi nào cử hành?”
“Ta vẫn luôn trì hoãn…” Ly Tôn lưỡng lự nói.
“Mộ Tước là Mộ Tước, Nhã Nhược là Nhã Nhược.
Người gây hấn với Khinh Điểu tộc là Mộ Tước, chuyện này chẳng liên quan gì Nhã Nhược.
Nhã Nhược là muội muội của ta, ta hiểu nó rất rõ.
Tính tình trong sáng thuần khiết, không thích xen vào bất cứ cuộc tranh đấu nào.”
“Ta hiểu, nhưng mà Thần tộc và Khinh Điểu tộc trở mặt, ta thân là vương, cũng có cái khó của mình.
Đợi phụ vương ta tỉnh lại rồi nói tiếp.”
“Vậy được.” Viêm Đằng định rời đi, Ly Tôn liền nói thêm: “Bành Dã Thần Quân gieo quẻ đoán được ở thôn nhỏ phía Tây Bắc có phượng hoàng ẩn thân, khắp thần giới đều biết bốn chữ phượng hoàng ẩn thân này là ám chỉ ai.
Ngài cẩn thận một chút.”
“Quân đến tướng chặn, nước đến đất ngăn.” Viêm Đằng nói xong thì đi.
Chiêu Ngạn ở thôn Tang Tử ăn đến bát mì thứ ba thì Viêm Đằng đến.
Viêm Đằng châm chọt hắn: “Tiền đồ xán lạn nhỉ? Chỉ biết ăn và ăn.”
Chiêu Ngạn vét sạch mì trong bát, uống một ngụm trà rồi nghểnh mặt nói: “Ta đây không phải chỉ biết ăn đâu nhé.
Ngươi xem, mặt trời sắp lặn rồi.
Ta hỏi từ sáng đến tận giờ, hỏi ra manh mối rồi mới ở đây nghỉ ngơi.”
“Vậy hỏi được gì rồi?”
“Cái tên áo đỏ tự xưng Cố lang đó chắc là con rể của Dịch gia Cố Mậu Chi.
Hắn ấy à, cũng khá là thảm.
Cố gia và Dịch gia có hôn ước từ nhỏ, nhưng sau khi Cố gia làm ăn thất bại, phụ mẫu hắn không chịu nổi khổ cực thắt cổ chết.
Dịch lão gia đương nhiên thấy nghèo hèn liền muốn tránh xa, nhưng Dịch đại tiểu thư cương quyết không từ hôn, cho nên hắn đến Dịch gia ở rể.
Bất quá, Dịch đại tiểu thư này không từ hôn không phải vì trung trinh tiết liệt gì đâu.
Cố Mậu Chi thành thân rồi mới biết hắn trở thành người cha hờ cho cái thai không rõ lai lịch trong bụng cô ta.
Hơn nữa, đám người Dịch gia cũng chẳng đối xử tốt lành gì với hắn, cho rằng hắn là thứ ăn bám, đến cả hạ nhân cũng khinh thường hắn.”
“Thế nên hắn đốt Dịch gia?”
“Không biết! Nhưng khả năng rất cao.
Hắn chết hai năm, thôn Tang Tử có vài cô gái trước lúc xuất giá nói là bị nam nhân cưỡng bức trong mộng nhưng chẳng ai tin.
Có lẽ là nhiều hơn, nhưng bọn họ ngại nên không dám nói ra cũng không chừng.”
“Cho nên ngươi nghĩ hắn hại hết những cô gái sắp xuất giá ở thôn này, bèn sang thôn Tập Dao hại tiếp?”
Chiêu Ngạn gật đầu: “Lẽ nào ngươi không nghĩ vậy?”
“Hắn bị thê tử phụ bạc, liền cho tất cả tân lang trên đời cũng trở thành kẻ bị phụ bạc giống mình.
Đây có khác gì là đem nỗi đau của chính mình chuyển sang cho người khác?”
Chiêu Ngạn cười: “Thói đời ấy mà.
Mình bị hại thì cũng muốn nhìn kẻ khác bị hại chung cho vui, không lý gì mình bị hại mà để kẻ khác nhởn nhơ tận hưởng hạnh phúc được?”
“Thế thì ta nghĩ ra cách bắt hắn rồi.”
Chiêu Ngạn nhìn thấy hai mắt Viêm Đằng vụt sáng lên thì rất cảnh giác.
Không ngờ, ngay hôm sau, nỗi lo sợ của hắn đã thành thật.
Lan Oanh không biết moi từ đâu về một bộ nữ trang.
Hai người họ chung sức bảo hắn phải giả gái.
Chiêu Ngạn gào thất thanh: “Cái gì? Sao lại là ta phải hy sinh? Kế này do ai nghĩ ra thì người đó tự hy sinh đi chứ.”
Viêm Đằng vừa lau sợi roi vừa hỏi: “Ta giống nữ nhân chỗ nào?”
Chiêu Ngạn đập bàn bất bình: “Làm như ta giống vậy? Mẹ nó! Lão tử là nam nhân từ đầu đến chân, không chơi cái trò biến thái này đâu nha.”
“Ngươi không muốn bắt tên Cố lang kia sao? Giờ hắn trốn rồi, nếu như không tìm được con mồi mới, hắn tuyệt đối sẽ không ngu dại gì mà hiện ra.”
Lan Oanh phụ họa: “Mỹ ca ca nói đúng đó.
Huynh hy sinh một chút mà lại cứu được bao nhiêu người, là hành động rất cao cả, rất đáng được vinh danh.
Cũng đâu phải bảo huynh lấy luôn tên đó đâu, không cần kích động quá.”
Chiêu Ngạn lại đập bàn bành bạch: “Vĩ đại như vậy sao muội không tự đi đi?”
Viêm Đằng nói ngay: “Tiểu nha đầu không được.
Một là còn quá nhỏ, chưa chắc tên đó nhìn tới.
Hai là, nếu nhìn tới thật bị thiệt thòi gì cho hắn thì không đáng.”
“Ờ! Thế ta bị thiệt thòi thì đáng hả?” Chiêu Ngạn bắt bẻ.
Viêm Đằng cười cười: “Không để ngươi thiệt thòi đâu! Ta sẽ xuất hiện kịp lúc cứu ngươi.”
Chiêu Ngạn lườm y: “Lần trước với con hồ ly tinh kia ngươi cũng nói vậy, nhưng cuối cùng ngươi có xuất hiện đâu? Lần này là trong mộng chứ không phải ngoài đời.
Hoa Yên từng nói trong mộng thì không thể kháng cự lại hắn.
Lỡ như ngươi đến không kịp, ta bị thiệt thòi thì làm sao còn mặt mũi sống tiếp?”
“Điểm mấu chốt là…” Lan Oanh lên tiếng.
Viêm Đằng nói tiếp: “Hắn chỉ thích nữ nhân.”
“Thế cho nên là…” Lan Oanh bồi thêm.
Viêm Đằng lại cười: “Nam nhân như ngươi hắn không thèm đâu.”
Lan Oanh và Viêm Đằng đập mạnh tay với nhau đắc thắng.
Chiêu Ngạn bị cô lập, chỉ còn cách chấp nhận số mệnh.
Chiêu Ngạn mặc lên nữ trang, lần đầu