Viêm Đằng đến trước cổng cung Quảng Thước.
Chiêu Ngạn ở trong Bích Lương Cầm gào lên: “Này, ngươi làm thật đó hả? Ngươi tính làm gì? Không giở trò biến thái gì đó chứ?”
“Ngươi ồn quá!” Y thi pháp cấm ngôn đối với Chiêu Ngạn.
Chiêu Ngạn tức sôi máu nhảy đùng đùng trong thân cầm.
Viêm Đằng gạt hết cung nhân đi thẳng đến phòng vẽ của Mộ Tước.
Khi thấy y vào trong, không ai dám đuổi theo.
Ở cung Quảng Thước, phòng vẽ chính là nơi tư mật nhất, Mộ Tước không cho phép thì bọn họ có mười lá gan cũng không dám vào.
Chiêu Ngạn vừa nhìn thấy khung cảnh bên trong đã muốn xỉu.
Mẹ kiếp! Biến thái đến thế là cùng.
Màn lụa treo trên trần nhà chỉ toàn là hình vẽ khỏa thân của Viêm Đằng.
Hắn hiểu ra rồi.
Trước đây có hỏi là vì sao Viêm Đằng biết Mộ Tước thích y theo cái dạng không bình thường, xem ra là vì y từng đến qua chỗ này.
Mộ Tước đang ngồi dùng mực đỏ vẽ Viêm Đằng.
Cả Viêm Đằng và Chiêu Ngạn đều ngửi ra mực này là máu.
Trên nhuyễn tháp cách đó không xa có một khối thi thể nam nhân trợn trắng mắt, ngực bị khoét rỗng, máu thịt kéo lê đến tận mặt sàn nơi Mộ Tước ngồi.
Chiêu Ngạn hít sâu, tên điện hạ này quả thực là quá điên loạn rồi.
Hắn có chút sợ hãi không lý do.
Mộ Tước ngừng vẽ, chạy đến ôm chầm Viêm Đằng cười rạng rỡ như trẻ con được cho kẹo: “Đại ca, cuối cùng huynh cũng chịu đến thăm Tước nhi rồi.”
Viêm Đằng không đẩy Mộ Tước ra, nhưng Chiêu Ngạn không có hơi sức nào để ghen.
Sau những gì chứng kiến, hắn cảm thấy thần giới này…mẹ nó…nên đổi tên thành Quỷ giới thì đúng hơn.
Quá rùng rợn! Quá biến thái! Không thể tin được!
“Ngươi giết Ninh Thái?”
“Hắn đáng chết.
Đáng chết!” Mộ Tước đột nhiên kích động lên.
“Có phải ta cũng là kẻ đáng chết trong mắt ngươi?”
Mộ Tước rời khỏi cơ thể Viêm Đằng: “Sao có thể chứ? Đại ca đối với ta là người quan trọng nhất.
Tước nhi yêu thương đại ca nhất trên đời, cũng chỉ có huynh là yêu thương Tước nhi nhất trên đời.”
“Ngươi biết như vậy nhưng ngươi vẫn hại ta, vẫn đẩy ta vào con đường chết?” Viêm Đằng đay nghiến hỏi, trong mắt có tia sáng lạnh xẹt ngang.
Mộ Tước lắc đầu: “Không! Tước nhi chưa bao giờ muốn đại ca chết.
Ta làm mọi chuyện chỉ vì muốn giữ đại ca lại bên mình.
Thiên Công Tẩy Cốt Đinh không giết chết người.
Huynh cũng biết mà.
Hình phạt đó là do ta đề nghị với phụ đế.
Ta chỉ muốn huynh trở thành một người bình thường, để cho ta chăm sóc huynh, để cho…huynh không thể nào rời xa ta được nữa.”
“Nực cười! Ngươi giết Văn Cơ đổ tội cho ta là vì giữ ta sao? Ngươi bảo Trạch Dương khai dối cũng là vì giữ ta sao? Ta thấy ngươi làm tất cả chỉ vì muốn trở thành Thiên Đế mà thôi.
Ngươi lấy ta ra làm lý do, nhưng thực sự trong lòng ngươi nghĩ nếu ta chết rồi, thế càng hay, không ai cản trở ngươi nữa.
Ngươi có thể đường đường chính chính mà làm Thiên Đế.”
“Không! Không phải vậy đâu!” Mộ Tước ôm tai thét lên.
Chiêu Ngạn hiểu ra, Viêm Đằng đang dùng kế khích tướng.
Mộ Tước bám vào cánh tay Viêm Đằng, lặp lại rất kích động: “Không phải như huynh nghĩ đâu.
Năm đó, phụ đế muốn truyền lại ngai vị Thiên Đế cho huynh.
Ta lúc đầu rất vui mừng.
Ta chưa từng tham lam ngai vị đó, chỉ cần huynh tốt, ta cái gì cũng đều tốt.
Nhưng rồi, ta nghe một số vị thần quân nói huynh làm Thiên Đế sẽ phải lập Thiên Hậu.
Phụ đế cũng đã chọn sẵn một nữ nhân thích hợp cho huynh, là Ảnh Điệp.
Lòng ta chết lặng.
Ta không thể mất huynh được.
Cho nên, ta không thể để huynh làm Thiên Đế.
Ta phải tìm cách khiến huynh mất hết tất cả.
Thực lòng ta cũng không muốn làm vậy đâu.”
Viêm Đằng đau đớn hỏi: “Cho nên…ngươi giết Văn Cơ? Tỷ ấy đã nhìn thấy chúng ta trưởng thành, luôn hết mực yêu thương chúng ta, ngươi làm vậy không hổ thẹn chút nào với lương tâm sao?”
“Ta không phải cố tình muốn giết tỷ ấy.
Lúc đó tỷ ấy đến thăm ta, tình cờ nghe được ta và Trạch Dương nói chuyện.
Nếu ta không giết tỷ ấy, kế hoạch của ta sẽ bại lộ.”
“Ngươi giết cũng giết rồi, cớ sao lại phải để tỷ ấy chết mà danh tiếng bị ô nhục?” Viêm Đằng hét lên.
Mộ Tước run rẩy giải thích: “Ta ban đầu giấu xác của tỷ ấy ở phòng vẽ, nhưng làm vậy sao có thể giấu mãi được? Rồi thì ta nhớ đến chuyện mọi người đều nghi ngờ huynh và tỷ ấy có tư tình, lại sợ rằng chỉ một mình lời nói của Trạch Dương không đủ buộc tội huynh, cho nên bèn dựng thêm một chuyện.
Làm thế ta cũng không cần phải đau đầu nghĩ xem nên xử lý cái xác ra sao.
Có điều ta không ngờ được lại bất cẩn để hồn phách của tỷ ấy bị hút vào Hung Thần Đồ ta vừa mới hoàn thành.
Ta không hề kiểm tra lại bức tranh mà đem nó tặng cho huynh, sau này khi nghe huynh nói Văn Cơ tìm đến nhắc nhở huynh về Hung Thần Đồ, ta mới giật mình, muốn phi tang thì lại vì Thần giới hỗn loạn, bức tranh bị đám quỷ của Khải Huyền Nhai cướp xuống Nhân giới.”
Viêm Đằng cười lạnh thấu tận tim gan: “Ngươi đúng là hao tổn không ít tâm tư để hại ta.
Ta khi ấy bị nhốt lại, không dám tin tưởng một ai nhưng ta vẫn tin ngươi, vẫn nói cho ngươi biết về Hung Thần Đồ.
Còn nữa, nếu không vì tin tưởng ngươi, ta sẽ uống rượu do ngươi đem tới sao? Rồi trong lúc mê man bị ngươi đưa đến phòng của Văn Cơ, tỉnh lại bên cạnh xác chết của tỷ ấy? Mộ Tước, ta lúc trước tin tưởng ngươi như thế.
Cho dù ta bị cả thiên hạ phản bội thì cũng không nghĩ ngươi nằm trong số đó.
Vậy mà, kẻ hại ta thê thảm đến mức phải trốn chạy suốt ba trăm năm không rõ đầu đuôi lại là ngươi.
Cho đến giờ ta vẫn không dám tin, lại là ngươi, thật sự là ngươi.”
Mộ Tước từ từ đổ rạp người quỳ xuống bên chân Viêm Đằng: “Đại ca, chúng ta tuy là con trai của cùng một người, nhưng Tước nhi vĩnh viễn có đuổi sao cũng không theo kịp huynh.
Ta không đố kỵ, ta không ganh tỵ, nhưng ta xót xa, xót xa vì ta không thể nào bình đẳng mà đứng bên cạnh huynh.
Ta không hối hận, cho dù có lặp lại bao nhiêu lần thì ta vẫn sẽ làm thế.
Tước nhi muốn huynh.
Tước nhi yêu huynh, yêu hơn cả sinh mạng của ta.”
“Ngươi nói yêu ta, nhưng ngươi lại không biết ta yêu thứ gì?”
Mộ Tước ngẩng lên, bất lực gọi: “Đại ca…”
“Ta muốn trở thành Thiên Đế.
Ngươi hãm hại ta, khiến ta mất đi ngai vị vốn dĩ phải thuộc về ta.
Ta hận ngươi đến chết.
Trừ phi…”
“Huynh muốn ta làm sao?”
“Ngươi trả lại trong sạch cho ta, để ta có thể đường hoàng trở thành Thiên Đế.”
Chiêu Ngạn rít thầm.
Trời a! Ngươi nói thẳng vậy luôn đó hả? Không sợ phản tác dụng hả?
Viêm Đằng đẩy Mộ Tước ra mà bỏ đi.
Mộ Tước cô độc ở trong phòng, chống hai tay xuống sàn, vò chặt một dải màn trong tay đau đớn tột cùng nói: “Thì ra ngai vị đó quan trọng với huynh đến vậy, còn Tước nhi thì không quan trọng.
Từ đầu đến cuối chỉ là do Tước nhi tự ảo tưởng địa vị của mình trong lòng huynh quá cao thôi.
Được rồi, Tước nhi trả lại hết cho huynh là được chứ gì.”
Viêm Đằng không về cung Phù Hồ mà đến một hồ sen ngồi thẩn người ra, hồi lâu sau mới nhớ đến giải cấm ngôn cho Chiêu Ngạn.
Chiêu Ngạn vừa được giải liền nói: “Trước khi ngươi dụ Mộ Tước nói ra, sao không sắp xếp người đến nghe? Phải chi lúc nãy mà mọi người nghe được chính miệng Mộ Tước thừa nhận thì ngươi rửa sạch oan tình rồi.”
Viêm Đằng than thở: “Bởi vì ta thật sự xem hắn là đệ đệ của mình.
Ta muốn nghe hắn nhận tội với mình trước.
Lúc Mộ Tước vừa đến Thần giới này, hắn không như vậy.”
“Con người sẽ thay đổi.
À không, là thần hay quỷ gì thì cũng sẽ thay đổi.”
“Nghĩa là ngươi cũng sẽ thay đổi?”
Chiêu Ngạn im lặng.
Câu hỏi này quá khó rồi.
Đương nhiên là hắn phải thay đổi.
Hắn của ngày xưa cũng là một hung có tiếng tăm, nhìn xem bây giờ thành ra cái bộ dạng gì rồi? Siêu độ? Trang điểm người chết? Nói thật, nếu trước đây có ai nói với hắn mai này hắn sẽ thảm hại thế này, hắn chắc chắn không tin và vả cho người đó rụng sạch răng.
“Thay đổi không phải đều là xấu.
Nghĩ mà xem, nếu như không có biến cố này, ngươi vẫn cứ là đại điện hạ chí cao vô thượng, chưa chừng bây giờ còn thành Thiên Đế rồi, ta và ngươi sao có cơ duyên quen biết nhau? À dĩ nhiên ta cũng không có ý nghĩ là bản thân thực sự rất quan trọng đến mức đáng cho ngươi đánh đổi tất cả để gặp ta, nhưng mà ta muốn nói, sự việc nào cũng có hai mặt, còn tùy xem ngươi nhìn theo mặt nào.”
“Cũng đúng.” Viêm Đằng chỉ nói vậy, không nói gì hơn.
Chiêu Ngạn lại im lặng.
Người đang đau lòng không phải chỉ vài câu an ủi liền có thể hết đau liền sẹo, chí ít thì vết sẹo này sẽ mang theo rất lâu.
Hôm sau, Mộ Tước tập hợp đông đủ Thiên Đế, Long Đế và chúng thần đến chính điện Phương Phi.
Y không hề sợ hãi hay run rẩy, đứng thẳng người mà nhận lấy tội trạng của mình trước mặt toàn thể:
“Văn Cơ đúng thật là do ta giết.
Ta vì ganh ghét đại ca cướp lấy ngai vị Thiên Đế của mình,