Buổi tối, Chiêu Ngạn đi tắm xong trở lại quán, phát hiện trước cổng có khối gì lù lù đang nằm bất động.
Một khối xanh thẫm.
Ký ức quay về.
Hình ảnh quen thuộc.
Chiêu Ngạn đứng đơ ra một lúc lâu mới dám bước tới, cúi thấp người nhìn kỹ khuôn mặt của cái khối này, cứ tưởng chỉ là sự nhầm lẫn nào đó thôi nhưng quả thực lại là Viêm Đằng.
Một Viêm Đằng mang khuôn mặt như lần đầu tiên họ gặp gỡ ở quán này.
Chiêu Ngạn đứng thẳng người dậy, lại đơ ra, dụi dụi mắt nhìn thêm lần nữa, vẫn đơ ra, tim đập bình bịch, cơ thể hơi run lên.
Một thoáng giây, hắn tự trấn an mình, rồi nhấc chân lên, sau đó bước qua khối lù lù này.
Mẹ nó! Xem như không thấy gì đi!
Khối lù lù nắm chân hắn kéo lại, giọng mệt mỏi: “Cứu ta!”
Hắn nhúc nhích chân, khối lù lù nắm rất chặt, cố tình không cho hắn đi.
Bất đắc dĩ, hắn phải quay lại đỡ y lên, đem vô bên trong quán.
Lan Oanh đang trèo lên bàn thờ vẽ thêm bộ râu rậm cho bức tranh của Chiêu Ngạn.
Thấy Chiêu Ngạn bước vào vội vàng nhảy xuống.
Chiêu Ngạn nhìn lên, thấy bộ râu thật sự muốn chửi con bé, nhưng mà trên thân đang mang theo khối nặng trĩu so với bộ râu kia còn phiền phức hơn nhiều, bèn thu lại nộ khí, ném Viêm Đằng xuống ghế.
Lan Oanh nhìn kỹ người vừa bị ném xuống, chợt la hét vui mừng: “Mỹ ca ca! Mỹ ca ca trở về rồi sao?”
Viêm Đằng chập chờn mở mắt ra, chớp chớp, ngáp ngáp, rồi vươn vai ngồi thẳng: “Cô bé, muội là ai?”
Lan Oanh đứng hình.
Chiêu Ngạn nghía mắt sang, lông mi giật giật.
Lan Oanh hướng Chiêu Ngạn: “Mỹ ca ca mất trí nhớ rồi hả?”
Chiêu Ngạn nhún vai.
Lan Oanh bĩu môi buồn rũ rượi nhìn Viêm Đằng: “Mỹ ca ca, là muội, Lan Oanh đây.
Huynh có thể quên bất cứ ai nhưng sao có thể quên muội chứ?”
Chiêu Ngạn chen vô: “Làm như lúc trước hắn thân với muội lắm vậy?”
“Đương nhiên rồi.
Mỹ ca ca là thần tượng của muội mà.”
“…”
Viêm Đằng giơ tay xen ngang: “Khoan đã, cho hỏi ta là ai vậy?”
Lan Oanh nhìn Chiêu Ngạn, đau lòng lần hai.
Mất trí? Ở trên Thần giới làm Thiên Đế hà khắc quá bị chúng thần xúm vào đập, hay là đi đường ngó lơ mơ va vào cột, dù với khả năng nào cũng không thể khiến cho một con phượng hoàng già như y mất trí nổi.
Muốn chơi thì được thôi.
Hắn sẽ chơi đến cùng.
Chiêu Ngạn nghĩ ra trò tinh quái, nói: “Ngươi tên là Viêm Đằng.”
Viêm Đằng gật gật: “Thì ra tên ta là như vậy.”
Chiêu Ngạn nói tiếp: “Ngươi tứ cố vô thân, chỉ có một nương tử nuôi từ bé, là cô bé kia.” Hắn chỉ vào Lan Oanh.
Lan Oanh đen mặt như than.
Chiêu Ngạn cười giễu nàng.
Chẳng phải gọi y là thần tượng sao? Cho muội lên làm thê tử y luôn, khỏi cần phải ao ước.
“Vậy còn ngươi?” Viêm Đằng hỏi.
“Ta là phụ thân con bé, là nhạc phụ của ngươi.”
“À à…” Chiêu Ngạn cười hí hửng trong lòng.
Chơi chết ngươi chưa?
Viêm Đằng gật gật, nói: “Ta buồn ngủ rồi.” Rồi đứng lên cười với Lan Oanh: “Tiểu nương tử, chúng ta vào phòng ngủ thôi.”
Vẻ mặt của Lan Oanh đen tới mức không thể nào đen hơn, Chiêu Ngạn lật đật gỡ lại: “Không không, đã bảo là nương tử nuôi từ bé rồi.
Hiện giờ con bé còn nhỏ lắm, hai ngươi không thể ngủ chung.”
Viêm Đằng ngơ ngác: “Vậy ta ngủ ở đâu?”
Chiêu Ngạn nói: “Phòng kia!” Hắn chỉ tay về căn phòng cũ của hai người.
Căn phòng vẫn như trước, không có thay đổi gì so với lúc Viêm Đằng rời khỏi.
Là hắn hoài niệm không dứt, là hắn tương tư không quên, cho nên từng vật dụng đều giữ nguyên vị trí cũ.
Mà kể ra mới thấy oái oăm thay, Viêm Đằng cũng chẳng có vật dụng gì.
“Ta đi ngủ đây.”
Viêm Đằng thản nhiên bước lại phòng.
Lan Oanh hiểu ra gì rồi, lườm Chiêu Ngạn: “Không rảnh mà chơi trò điên khùng này với hai huynh.” Nàng cũng bỏ về phòng.
Chiêu Ngạn vội vàng bước theo Viêm Đằng, vẫn may là hắn nhanh nhẹn, nếu không thật sự sẽ bị y nhốt bên ngoài không cho vào.
Y cầm chốt khóa, đứng chặn ở giữa cửa, rất vô tư nói: “Đây là phòng của ta.”
“Nhưng cũng là phòng của ta.
Tự ngươi nhìn đi.
Một phòng ngăn làm hai gian.” Chiêu Ngạn chỉ tay.
Khóe môi của Viêm Đằng kéo cong lên: “Vậy là ta và nhạc phụ ngủ chung sao?”
Chiêu Ngạn đang định nói phải, chợt khựng lại, thôi rồi, bị chơi khăm rồi.
Hắn xô Viêm Đằng ra khỏi cửa, chỉ rõ gian của mình, rồi chỉ đến gian của y, sau đó thì nhảy lên giường vạch rõ ranh giới.
Viêm Đằng cười cười, khép cửa lại, phất tay tạo kết giới và ung dung đi đến bên giường hắn.
Hắn lú đầu ra khỏi chăn, cảnh giác hỏi: “Định làm gì đó?”
Viêm Đằng kéo góc chăn tự nhiên chui vào: “Nhạc phụ đại nhân không biết, tiểu tế rất sợ ngủ một mình.”
“Ngươi tránh ra!”
“Không tránh!”
Chiêu Ngạn nhích nhích ra.
Viêm Đằng nhích nhích tới, dồn hắn tới bên mép giường.
Hắn không dám nhích nữa, sợ rớt giường nên trừng mắt với y: “Ta là nhạc phụ của ngươi, là trưởng bối của ngươi.
Ngươi không nghe lời ta, trời đánh ngươi cho xem.”
Viêm Đằng dứt khoát đưa tay ôm lấy eo Chiêu Ngạn kéo sát vào mình.
Chiêu Ngạn giãy giãy, nhưng giãy không ra khỏi vòng tay của y, càng giãy y phục chỉ càng thêm lộn xộn.
Viêm Đằng vuốt dọc đùi hắn, thổi nhẹ khí lên bông tai hắn: “Nhạc phụ đại nhân…”
Chiêu Ngạn thấy toàn thân nóng lên, khó thở.
Chỉ định đùa y một chút, không ngờ cái trò trưởng bối tiểu tế này ở trên giường lại rất kích thích.
“A…đừng vuốt…”
“Nhạc phụ đại nhân…người cứng lên rồi…”
Khốn kiếp! Bị vuốt như thế mà không cứng thì không phải nam nhân rồi.
“Tiểu tế phục vụ thế nào?”
Viêm Đằng dứt khoát nắm lấy nhục bổng của hắn mà chà sát.
Hắn lấy tay che miệng thở dốc: “Đừng vuốt nữa…a…chịu không nổi…”
Chiêu Ngạn vừa nói xong liền bắn đầy tay Viêm Đằng.
Viêm Đằng nhìn tay mình, cười thấp: “Xem nhạc phụ thích chưa này?”
Chiêu Ngạn giận lẫy: “Vô sỉ! Hạ lưu! Chỉ biết giở mấy trò không đứng đắn.”
“Tiểu tế có chỗ nào không đứng đắn? Tiểu tế là đang đem bản lĩnh của mình ra hiếu kính trưởng bối.”
“…”
Chiêu Ngạn quay mặt đi chỗ khác: “Không ở yên trên đó làm vua một cõi của ngươi, xuống đây phá ta làm gì?”
“Nhớ cơ thể nóng bỏng của nhạc phụ.”
Chiêu Ngạn rít dài lên: “Mẹ nó! Ta nhịn nãy giờ rồi nha.
Ngươi cứ thích chọc ta chửi mới vui hả?”
Viêm Đằng cởi áo ngoài, kéo mặt hắn nhìn lại y, xoa xoa má hắn: “Ta nhớ ngươi.
Mỗi ngày đều nhớ.
Khi tỉnh nhớ.
Lúc ngủ nằm mộng cũng nhớ.”
Chiêu Ngạn bị làm cho cảm động, mặt phủ một tầng ráng hồng, lại nghe Viêm Đằng nói tiếp: “Mặc dù ta chả biết ngươi đẹp ở chỗ nào, giỏi ở chỗ nào, càng không biết ngươi có gì tốt mà ta lại nhớ đến thế? Có lẽ não ta có vấn đề rồi.”
“…”
Câu trên còn nghe được, xuống tới câu dưới thật sự làm người ta sôi máu.
Chiêu Ngạn cầm cổ tay Viêm Đằng lên cắn mạnh vào.
Tức quá mà! Tức chết hắn!
Viêm Đằng không la lên tiếng nào, tùy tiện để cho hắn cắn.
Hắn thấy y im re như vậy, có chút nhột nhột trong lòng bèn nhả ra.
Tuy vậy, một dấu răng trên dưới đều đặn đã rõ ràng hiện ra ở ngay cổ tay y.
“Không đau sao?”
“Ta biết ngươi chịu ủy khuất, cho ngươi cắn bù lại.
Ta rất tốt bụng, đúng không?”
Chẳng có ai như hắn, cắn xong lại thấy đau lòng, đau lòng thì lại nắn nắn xoa xoa trên dấu răng cho tan máu bầm: “Ta vì ngươi không sợ ủy khuất.”
Viêm Đằng ngăn hắn lại, hôn nhẹ lên môi hắn, sau đó định tách ra.
Hắn thấy như vậy là chưa đủ, tham lam kéo dài thêm nụ hôn.
Ai bảo chỉ có mình y biết nhớ hắn, hắn cũng nhớ y sắp phát điên luôn rồi.
Y phục được trút bỏ xuống sàn.
Viêm Đằng cầm hai chân hắn mở rộng ra, có chút nóng vội tiến vào, điểm phóc một tiếng, cơ thể bọn họ đều nhảy nhổm lên vì sự xa vắng bấy lâu.
Một đêm thẳng đến tận sáng, tình ý vô hạn.
Khi Chiêu Ngạn thức dậy, Viêm Đằng vẫn còn ngủ say, ôm chặt hắn như khúc cây.
Chiêu Ngạn muốn lách khỏi người y mặc lại áo, nhưng vô tình kéo cả Viêm Đằng tỉnh giấc chung.
Lúc Viêm Đằng xoay người, đệ lộ tấm lưng chằng chịt dấu roi, Chiêu Ngạn liền hoang mang sờ vào: “Lưng ngươi sao bị thành thế này?”
“Thời gian trước chạy trốn khỏi nhà giam khi đang nghị tội, bị phạt roi.”
“Bao nhiêu roi?”
“Không nhớ được.”
“Không cho nói dối.”
Chiêu Ngạn trừng mắt với y, y mới bất đắc dĩ nói: “Một trăm hai mươi roi.”
“Mẹ nó! Thiên Đế mà cũng đánh sao?”
Viêm Đằng cười: “Lúc đánh chưa thành Thiên Đế.”
Hắn xót xa: “Đau lắm hả?”
“Nghĩ về ngươi, liền không đau.”
Viêm Đằng biến ra một hoa sen xếp bằng giấy cho Chiêu Ngạn xem.
Chiêu Ngạn vừa nhìn đã nhận ra là thứ do tận tay hắn từng xếp, cười ngại: “Không ngờ ngươi vẫn còn giữ nó.”
“Nói thật, lúc trước ta chỉ tiện tay ném một góc trong thư phòng, không tính là giữ gìn gì, nhưng nửa năm qua, luôn giữ rất kỹ.
Đợi giải quyết xong chuyện của Trịnh phu nhân, có việc rất quan trọng muốn nói với ngươi.”
Chiêu Ngạn ngỡ ngàng: “Ngươi cũng biết?”
“Ta đến từ lúc sớm, đứng bên ngoài nghe được.
Thứ đó vừa nghe đã biết không tầm thường rồi, vậy mà ngươi còn nghĩ tự mình giải quyết nổi.
Lan Oanh hỏi rất đúng, lỡ như không chạy được thì sao?”
Chiêu Ngạn biến ra cái chuông nhỏ buộc dây xanh thẫm mà Viêm Đằng từng đưa cho hắn: “Chẳng phải còn có cái này sao? Ta vẫn nhớ mà.
Lắc ba lần, ngươi sẽ xuất hiện.
Trước nay ngươi luôn bảo vệ ta quá kỹ, cho nên ta chưa có cơ hội dùng qua.
Nếu có cơ hội, đương nhiên phải dùng.”
Viêm Đằng châm chọc: “Mỗi người chúng ta cứ như đang giữ một tín vật của nhau vậy.
Thật ra kể cả khi ngươi không gặp nguy hiểm, nếu muốn gặp ta, vẫn có thể lắc.”
“Vậy sao? Chưa từng nghĩ đến.”
“Thời gian qua, ta luôn chờ ngươi lắc nó.”
Chiêu Ngạn lại bị chọt trúng trái tim mềm yếu, nhưng không muốn