Chiêu Ngạn cuối cùng vẫn phải tốn tiền mời thợ về sửa quán.
Trong thời gian đó, hắn cùng với Lan Oanh và Viêm Đằng đành ở tạm quán trọ.
Sáng nay, khi thức dậy xuống lầu ăn sáng, hắn nghe ba người nam nhân ở chiếc bàn bên cạnh đang bàn tán về chuyện tìm người cầu siêu.
Chiêu Ngạn đương nhiên không khách sáo, Mao Toại tự tiến với bọn họ.
Người đàn ông ngồi giữa tự xưng Bình Liễn, là tam công tử của Bình gia, ngồi cạnh là hai nô bộc nhà y.
Trên y có hai ca ca đã thành thân.
Bản thân y còn chưa lập gia thất.
Tháng trước, đại ca té giếng qua đời, sau đó không lâu đại tẩu bị giết khi đang ngủ, đến nay vẫn chưa bắt được hung thủ.
Liên tiếp có hai cái chết xảy ra khiến cho toàn bộ Bình gia u ám vô cùng.
Hài tử của đại ca và đại tẩu y lại khóc mãi không dứt, tìm bao nhiêu đạo sĩ về siêu độ cũng không thể làm cho hài tử này im lặng.
Bình Liễn còn nói Bình gia không ngại bỏ tiền, chỉ cần tìm được người cao minh.
Chiêu Ngạn cảm thấy chuyện làm ăn này cũng không khó gì nên nhận lời, hẹn ba ngày sau sẽ đến phủ.
Bình Liễn và hai nô bộc đi rồi, Chiêu Ngạn tiếp tục ngồi lại bàn ăn, hốt nhiên nghe được từ trên lầu vọng xuống tiếng đập bàn gõ chén huyên náo.
Hắn nhìn lên, sau một căn phòng giăng đầy màn trướng đang mở rộng cửa, có đám đông tụ tập hò hét vui vẻ.
Hắn không rõ là chuyện gì, viện cớ gọi tiểu nhị lại châm thêm trà nóng và chỉ tay hỏi: “Ở trên đó có gì vui vậy?”
Tiểu nhị cười: “Có một vị công tử trông khôi ngô lắm đang đấu tửu với đám khách trọ ấy mà.
Kể ra công tử ấy đúng thật không phải là người.
Từ sáng sớm tới giờ đã uống hơn trăm vò rượu, quật ngã hơn chục vị tráng hán rồi.
Cậu ta lại vung bạc không cần suy nghĩ, khiến cho lão bản vừa tính tiền vừa cười đến no bụng.”
Chiêu Ngạn nghĩ thầm trọng bụng, ăn xong nhất định phải lên tham gia cuộc vui, nhưng mà khi hắn ăn xong, vị công tử của căn phòng kia đã bước ra ngoài, đám đông tiếc nuối giải tán.
Điếu Huyền tóc đỏ búi cao, dùng trâm bạc cố định lại, mái phủ lòa xòa trước trán, tai phải đeo khuyên tròn lớn.
Y phóng từ lầu hai xuống, thân thể nhẹ nhàng như chim yến, chạm đất không chút khó khăn nào.
Vừa xuống đất, y đã tóm lấy một người bất kỳ ngang qua trước mặt hỏi: “Có biết Tình Nhân Quán ở đâu không?” Người này lắc đầu.
Chiêu Ngạn gấp gáp giơ cao tay: “Ta biết nè!”
Điêu Huyền nhìn hắn, từ từ rảo bước tới.
Chiêu Ngạn chao đảo, thật sự lại muốn chửi thề.
Mẹ nó! Một Viêm Đằng đẹp chói lóa đã đủ để hắn ghen ăn tức ở cả ngày lẫn đêm rồi, giờ đây còn gặp một người đẹp không thua kém như nhật nguyệt tương tranh thế này thật không biết phải nói gì luôn.
Hắn rất muốn hỏi bọn họ ăn cái gì lớn mà đẹp đến làm lu mờ tầm nhìn cả thiên hạ như vậy?
“Huynh đệ, Tình Nhân Quán phải đi thế nào vậy?”
Hắn có chút tự hào ngẩng cao cổ nói: “Ta chính là đạo trưởng trông coi quán đó, ngươi muốn cầu siêu, cầu tình duyên, hay là…”
“Ta tìm bạn.” Điếu Huyền cắt ngang lời hắn, không bận tâm lắm về chuyện hắn là cái quái gì trong cái quán đó.
Chiêu Ngạn hụt hẫng: “Tìm Viêm Đằng hả?” Hắn và Lan Oanh đương nhiên không có cái loại bạn giàu nứt vách thế này rồi.
Nếu có, bọn họ đã sớm ăn bám chẳng ngần ngại.
“Viêm Đằng? Ai vậy?”
Chiêu Ngạn ngơ ngác, không nhớ trong quán nhỏ của hắn còn có người thứ tư nào khác.
Vừa hay, đang lúc rối rắm, Viêm Đằng lại từ ngoài cửa trở về.
Chiêu Ngạn hớn hở vươn tay vẫy y lại gần.
Điếu Huyền nhìn về phía cánh tay Chiêu Ngạn đang vẫy, rồi cau mày cắn ngón cái.
Một lúc sau Điếu Huyền nghĩ ra gì đó, chợt reo lên:
“Triều…”
Viêm Đằng không cho Điếu Huyền nói hết liền vung roi quấn quanh thắt lưng lôi y lao nhanh ra khỏi quán.
Chiêu Ngạn lại ngơ ngác, ngơ ngác, cái quái gì đang diễn ra vậy?
Ở bên bờ hồ vắng vẻ, Điếu Huyền ôm bụng cười ngất, vừa cười vừa cố nói: “Ôi con phượng hoàng già khụ, ngươi thế mà lại mang hình dạng của một thiếu niên ngây thơ? Ôi! Cười chết ta mất! Vẫn may là khuôn mặt không khác biệt nhiều lắm, nếu không ta xém chút nữa khỏi nhận ra ngươi luôn.
Ôi! Đến giờ vẫn không tin được vào mắt mình.”
Viêm Đằng cầm roi khoanh hai tay trước bụng, hậm hực: “Cười đủ chưa? Có biết ta tìm ngươi bấy lâu không?”
Điếu Huyền đứng thẳng lại, ráng nhịn cười nói: “Ta ở Tây hoang tìm kiếm tung tích của Bội Đề nhưng chỉ đi uổng công một chuyến.
Ôi, ngươi trở về hình dạng thật đi, hình dạng này cứ nhìn là ta không thể không cười.”
“Không về được.” Viêm Đằng cụp mắt xuống.
“Thần giới đang truy bắt ta rất gắt gao.
Ta không chỉ phải che giấu hình dạng và khí tức, pháp lực cũng không thể sử dụng quá ba phần, thậm chí pháp khí cũng không được phép gọi ra, nếu không bọn họ sẽ đánh hơi thấy.”
Điếu Huyền nghiêm túc trở lại: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Ta nhớ trong lần gặp sau cùng của chúng ta, ngươi vẫn còn là đại điện hạ được vạn thần triều bái.”
Viêm Đằng buông hai tay xuống, siết lại: “Ta bị người khác mưu hại, vu cho tội giết chết phi tử của phụ đế, còn thả đi toàn bộ số ma quỷ bị Thần giới nhốt lại.
Chỉ trong một đêm, từ đỉnh cao nhất rơi xuống đáy tận cùng, không lời nào có thể thanh minh.
May mà vẫn còn Lương Trọng trung thành với ta.”
“Thế Lương Trọng đâu rồi?”
“Y chết rồi.
Là ta hại chết y.” Giọng của Viêm Đằng dấy lên căm phẫn tột cùng.
“Ta lúc đó cứ nghĩ bản thân không làm thì hà tất phải sợ, rồi sẽ có ngày chân tướng được phơi bày, vì vậy mà chấp nhận khoanh tay chịu trói.
Thế nhưng, cái mà ta đợi được không phải là chân tướng, mà là hình phạt nặng nề nhất ở Thần giới, Thiên Công Tẩy Cốt Đinh.
Một khi bị đinh này cắm vào cơ thể sẽ phá hủy toàn bộ pháp lực và thân thể thần thánh, vĩnh viễn trở thành phàm nhân vô dụng.
Nực cười là bọn họ nói vì nể tình ta từng cống hiến cho Thần giới nên mới dùng đến hình phạt ấy mà không giết ta.
Một ngày trước lúc hành hình, Lương Trọng vì cứu ta thoát ra mà đã hy sinh chính mình.
Ba trăm năm qua, ta dùng đủ hình dạng khác nhau, khi thì ở Nhân giới, khi thì lén lút trở lại Thần giới, là để thăm dò về chuyện năm xưa.
Ta đã có manh mối về kẻ ám hại mình, chỉ là thiếu chứng cớ xác đáng, cho nên tạm thời vẫn muốn giữ bí mật.”
“Vậy giờ ta phải làm gì?” Điếu Huyền thản nhiên hỏi.
Người bạn già này đã nói là tìm y thì tin chắc không phải vì muốn uống trà ăn cơm cùng nhau đơn giản như vậy.
“Ta muốn hợp sức với ngươi thả Cùng Kỳ ra.
Với ba phần pháp lực hiện tại ta không thể đánh gãy được trụ Bất Chu giam giữ nó.”
Điếu Huyền gật đầu: “Chuyện nhỏ, nhưng sẵn ta có một chuyện cũng muốn nói cho ngươi biết.
Ta ở Tây hoang bị phục kích, đám người đến pháp lực không đáng kể.
Chỉ là có một điều khiến ta không thể ngờ tới.
Kẻ cầm đầu sử dụng Tương Thủy Kính của ngươi.
Đương nhiên ta biết chuyện này không liên quan ngươi, nhưng pháp khí đó sao lại nhận kẻ khác làm chủ?”
“Ngoài pháp lực, Tương Thủy Kính còn có một khả năng đặc biệt.
Nó có thể tái hiện lại những chuyện xảy ra trong quá khứ một cách chân thật.
Thế nhưng, vào ba trăm năm trước khi ta bị gán tội, hình ảnh tái hiện lại trong Tương Thủy Kính đều chứng minh ta đã gây ra những việc đó.
Vì vậy, từ ba trăm năm trước, nó đã bị kẻ khác thao túng rồi.”
“Thú vị đây.
Thế lực ám hại ngươi xem ra là rất mạnh.
Chi bằng ngươi bỏ quách Thần giới kia đi, đến Quỷ giới ở với ta có phải bình an hơn không?”
Viêm Đằng lắc đầu: “Ta nhận ý tốt của ngươi, nhưng ta đã ngã từ đâu thì phải đứng lên từ đó, không thể bị vũng nước bẩn ấy làm nhơ nhuốc cả đời.
Ngươi theo ta về quán trọ khi nãy, ta nhắn lại vài lời với người quen rồi cùng ngươi đi tìm Cùng Kỳ.”
“Tên tự xưng là đạo trưởng ấy à?”
“Ừ, tình cờ quen biết.
À quên, hiện giờ ta gọi là Viêm Đằng.
Ngươi đừng có gọi sai tên đấy.”
Điếu Huyền nhào đến khoác tay qua vai Viêm Đằng: “Biết rồi lão phượng hoàng lắm lời.”
Viêm Đằng và Điếu Huyền trở lại quán trọ tìm Chiêu Ngạn.
Chiêu Ngạn tò mò nhìn Điếu Huyền rồi hỏi Viêm Đằng: “Bạn ngươi hả?”
Viêm Đằng gật đầu: “Bọn ta có chút việc, sẽ đi vắng mấy ngày.
Sau khi quán sửa xong thì ngươi và Lan Oanh cứ dọn về ở trước, ta làm xong việc sẽ về sau.”
“Là việc rất quan trọng sao?” Chiêu Ngạn bỗng nảy sinh lo lắng.
“Cứ xem là vậy.”
“Ta không đi cùng được à?”
Viêm Đằng chớp mắt, không lường được Chiêu Ngạn sẽ hỏi câu này.
Chiêu Ngạn buột miệng nói xong mới gãi cổ ái ngại: “Thôi đi đi.
Bọn ta biết tự lo cho mình.”
Viêm Đằng quay đi.
Điếu Huyền vỗ vai y một cái rồi cười nói vào tai y: “Đi mua chút rượu mang theo được không? Đường rất xa mà.”
“Suốt ngày chỉ biết uống rượu.” Viêm Đằng cằn nhằn.
Điếu Huyền cười lớn, lại ngả đầu nói gì đó với Viêm Đằng nhưng lần này Chiêu Ngạn không còn nghe rõ.
Chiêu Ngạn lẩm bẩm: “Xem ra là bạn rất thân, không phải bèo nước tương phùng như mình với hắn.” Nghĩ một hồi thấy tức lại lẩm bẩm tiếp: “Chẳng phải bảo ghét tiếp xúc thân mật sao? Người ta dựa vào như vậy hắn còn chả kháng cự.”
Lan Oanh mua kẹo hồ lô về tới, thấy Chiêu Ngạn đứng ngẩn ngơ nên hỏi: “Huynh làm sao vậy?”
“Không sao.
Huynh phải đến Bình gia ở trấn Đại Lô siêu độ, chắc tốn mất hai ngày.
Muội ở một mình đừng gây chuyện gì đấy.”
Lan Oanh cắn viên kẹo rồi hỏi: “Mỹ ca ca đâu?”
“Khi nãy có bạn của hắn đến tìm, sau đó hai người bọn họ cùng đi đâu đó.
Hắn nói vài ngày sau mới về.”
“Bạn?” Lan Oanh dừng nhai, bối rối hỏi: “Mỹ ca ca sẽ không đi luôn chứ?”
“Đi luôn thì sao? Người ta với chúng ta đâu phải thân thiết gì? Cũng không thể ở cạnh chúng ta mãi mãi.
Muội nên chuẩn bị tâm lý trước.
Huynh đi dọn hành lý đây.”
Lan Oanh thở dài rồi nhai tiếp: “Thôi kệ đi! Không thèm nghĩ nhiều.”
—*—
Viêm Đằng và Điếu Huyền đến trước hẻm núi Linh Nữ.
Đường vào hẻm núi vừa hẹp vừa dài, hai bên vách núi cao tạc đầy hình thần nữ mặc váy dài, giơ đôi tay hướng lên trời.
Họ cứ hướng như vậy không có mục đích rõ ràng, vừa như cầu xin, lại vừa như cúng bái.
“Dáng núi này có gì đó kỳ quặc.” Điếu Huyền nhận xét.
“Đương nhiên là kỳ quặc, nơi này còn gọi là Mộ Linh Nữ.
Trước kia có một trăm thần nữ được Thần giới phái xuống nhân gian ban phúc