Biến cố lần này chợt phát sinh
Nơi đây nguy hiểm cứ rập rình
Mới hay bí cảnh nào an lạc
Một bước sa chân, khổ Lạc Tinh.
...
Lạc Tinh vội vàng đi về một hướng khác để tìm vận may với các tiên thạch còn lại.
Mọi việc khá thuận lợi, không có gì nguy hiểm phát sinh.
Ngày thứ ba, khi đào về phía nam khoảng mười ba dặm, tỏa ra một luồng linh lực nồng đậm vô cùng.
"Tiên thạch đây rồi."
Biết đi đúng hướng.
Lạc Tinh nhanh chóng tăng tốc độ đào.
Trong hình thái Lôi Kim Nghĩ, khả năng đào đất đá cứng chắc được cải thiện vô cùng tốt.
Thế nhưng vẫn mất thêm một ngày đào vất vả.
Dù khí tức tiên thạch phát ra mạnh mẽ hơn, nồng đậm hơn, nhưng vẫn chưa thấy bằng mắt thường được.
Lại cố gắng đào thêm một ngày.
Vẫn chưa đến được vị trí tiên thạch.
Nhưng Lạc Tinh không nản lòng.
Mà trong lòng càng vui mừng.
"Tiên Thạch thượng phẩm nha."
Nếu ở bên ngoài trung châu, tiên thạch chỉ là hạ phẩm.
Thì nơi bí cảnh này, các tiên thạch sẽ đạt trung phẩm.
Nhưng loại này ít ra cũng là thượng phẩm.
Có thêm động lực, cố gắng đào thêm hai canh giờ.
Xuất hiện trước mặt Lạc Tinh là một viên Tiên Thạch màu trắng không tì vết, tỏa ra ánh sáng êm dịu.
Xung quanh nó thì linh lực trở nên thực thể hóa thành một xoáy nước lớn.
Lạc Tinh nhanh chóng cho linh lực bao quây lấy nó.
Vô cùng chậm chạp và cẩn thận.
"Thu."
"Tích." - Nhẫn trữ vật vỡ tan.
"Hả...!vậy cũng được?" - Biết đây là đồ tốt, thậm chí là tiên thạch cực phẩm.
Lạc Tinh dứt phát thử mang vào Hùng Thiên Giới.
Vất vả thêm một canh giờ.
Viên tiên thạch thượng phẩm này thành công thu vào.
Lạc Tinh muốn dùng thứ này làm mắt trận cho thần giới của riêng mình.
Chưa kịp vui mừng.
Vòng xoáy linh lực mất đi tiên thạch trấn giữ lập tức đảo ngược vòng xoáy, tạo thành một lốc xoáy nước, cuốn nhanh Lạc Tinh vào đó.
"Nguy." - Không có sức phản xạ.
Cứ thế thân hình Lạc Tinh nhanh chóng biến mất, có cảm giác cơ thể như bị xé toạt.
Lúc định thần lại.
Lạc Tinh đã thấy bản thân mình đang trôi lơ lững trong không gian rộng lớn.
Xung quanh là vô số viên thủy tinh phát ra ánh sáng xanh, đỏ, tím, vàng...!Đủ màu sắc kích thước, chỉ có điểm giống nhau là khí thức tiên lực vô cùng nồng đậm.
"Hả" - Nhìn kỹ lại mỗi viên tiên thạch lơ lững đó.
hình như bên trong đó đều có hư ảnh một sinh vật nào đó.
Hình thù đủ loại, thiên kỳ bách quái.
Long, Hổ, Nhân, Yêu, Xà...
"Đây là." - Nhìn kỹ vào viên đâ gần mình nhất là một hư ảnh nhân loại có ba đầu, hình dạng giống atula như đúc.
Bông nhiên, AtuLa đó mở mắt ra nhìn Lạc Tinh.
"Ầm." - Giống y như cảm giác bị Tử Thần Chi Nhãn của mình kích trúng.
Đầu óc bản thân trở nên ngu muội, rồi chìm vào hôn mê.
Lúc này ở bên ngoài, Kẻ bị Lạc Tinh đánh bỏ chạy trong hang động.
Sau khi bay một lúc thì bị một kẻ thí luyện hùng mạnh khác bắt được.
Hắn ta đành bán thông tin quặng linh thạch thượng phẩm để hi vọng đường sống.
Kết quả có thêm vài thế lực tìm đến mỏ linh thạch chia chén canh.
Cuối cùng hình thành năm thế lực lớn.
Tám Viên tiên thạch cũ đã có chủ.
Số tu sĩ thí luyện chết hơn ba trăm người.
Trong đó Long Cơ Tú được một viên.
Phe Tần Thái Mỹ hai viên.
Phe Ma Gia Minh hai viên.
Ba viên còn lại được ba nhân vật bí ẩn thu được.
Tiếp theo tất cả rời khỏi quặng mỏ.
Lúc này, trong không gian bí ẩn.
Cơ thể Lạc Tinh chìm nổi trong hư không.
Vùng không gian này hình dạng như một chiếc hồ lô hình số tám, có nút ở hai đầu, một đầu hút vào, một đầu đẩy ra.
Lại hơn trăm năm, Lạc Tinh mới lấy lại ý thức.
Quan sát xung quanh, Lạc Tinh mơ hồ biết mình đang ở đâu.
Thì ra lúc bị bắn khỏi không gian kia.
Lạc Tinh bị một con Hoàng Kim Điêu nuốt vào.
Tuy nhiên cảnh giới nó thấp.
Chỉ đạt Hợp Thể Cảnh đỉnh phong, nên không tiêu hóa được Lạc Tinh.
Cả cơ thể hắn lúc này được Tiểu Trúc bao bọc, bảo vệ.
Cũng may là ngoại trừ Tiểu Thảo thì Tiểu Phụng, Tiểu Diệp đều bị Lạc Tinh cất trong túi linh mộc, không tự ra ngoài được.
Riêng Tiểu Trúc sức mạnh yếu nhất, nhưng nó là sinh mệnh được Lạc Tinh tạo ra trong bí cảnh này.
Phù hợp đại đạo nơi đây nhất, có thể dễ dàng phá tan phong ấn của túi linh mộc.
Khi nó phát hiện chủ nhân có nguy cơ, lập tức biến ra, tiếp đó cuốn quanh chủ nhân để bảo vệ.
Mất vài ngày Lạc Tinh mới lấy lại hành động vốn có.
"May mà lần này ta giữ được một tia linh thức." Lạc Tinh cười khổ.
Xưa nay