Xưa đâu chịu cảnh lầm than
Làm vua một cõi an nhàn đã quen
Nhưng giờ thân phận nhỏ nhen
Trăm năm kề cận, bao phen đưa tình.
...
Một tháng sau, Lạc Tinh làm Osin thật.
Hàng ngày nấu nướng, quạt mát, hầu chuyện cho nàng.
Nhàm chán thì đánh cờ, bình thơ, câu cá, ngắm cảnh đẹp...!Lạc Tinh có hơn mười vạn năm trong hùng thiên giới, với cả ngàn phân thân thay nhau tu luyện.
Nên hầu như lĩnh vực nào cũng không tệ.
Thỉnh thoảng thì giúp Hạ Tử Yến giải thông các nghi vấn trong quá trình tu luyện.
"Này...!suy nghĩ gì vậy.
Lo lắng cho tiểu tình nhân của ngươi à?"
"Ai là tiểu tình nhân?"
"Tiên Dung."
"Bậy, tính ra, ta là lão tổ tông của nàng ta."
"Hừ...! an tâm.
Hôm nay ta ra ngoài thăm dò rồi.
Tiểu nha đầu đó thành công tấn chức Hóa Thần.
Tên bất tài Hùng Duệ kia cũng đã dựa vào đại trận quây ráp được Thục Phán.
Nghe đâu nhốt đối phương vào thiên lao rồi."
"Ha ha...!ta cũng không quá quan tâm chuyện đó.
Dù sao nếu không có năng lực giữ nước, thì sớm muộn ngôi vua cũng đổi chủ."- Lạc Tinh cười nói.
Vì sống quá lâu nên hắn cũng hiểu quy luật cuộc sống.
Chuyện nội bộ Đại Việt Quốc ai có khả năng thì làm chủ vậy thôi.
Nếu như không có mâu thuẫn, không có đấu tranh thì một thế hệ đó chưa chắc đã tốt.
"Hừ...!Ta mà phát hiện ngươi léng phéng với Tiên Dung thì biết.
Đến, đấm bóp cho bổn cung..."
"Ài..."- Lạc Tinh cười khổ.
Tiếp đó không đợi hắn ta phản ứng.
Một luồng phong nhận đã cuốn lấy, cả thân hình liền bay đến sau lưng nàng.
Cá nằm trên thớt, nên Lạc Tinh cũng không kháng cự làm gì.
Đành chấp nhận làm osin cao cấp cho nàng ta thôi.
Ở bên ngoài.
Đúng như Hạ Tử Yến nói.
Hùng Duệ Vương trong vòng ba tháng đã bình định được các bộ tạo phản.
Thục Phán tuy mạnh mẽ, nhưng không thể chiến thắng đại quân, bị phong ấn linh lực toàn thân.
Cuối cùng chiến tranh chấm dứt.
Thực tế, Hùng Duệ Vương sợ Trịnh Hoàng liên hợp với Thục Phán thôi.
Không thì chỉ cần đại trận Bát Quái Ngũ Hành Hợp Trận, đủ sức kháng cự bất cứ kẻ nào hơn hắn một cảnh giới.
Thông qua trận chiến này, tâm cảnh Hùng Duệ Vương tăng mạnh.
Tin là không bao lâu hắn sẽ tấn thăng Hóa Thần Hậu Kỳ.
Đủ sức khiến cho Hoàng Triều ngàn năm không xuy rồi.
Khi Tiểu Mai trở về báo cáo không tìm thấy Trần Đồng Tử.
Tiên Dung hơi thấy có lỗi với vị hôn phu này, nên cho mấy ngàn quân sĩ tìm kiếm, nhưng hoàn toàn không có kết quả.
Nàng nghĩ là Lạc Tinh bất hạnh qua đời.
Sau khi tấn thăng hóa thần rồi, thì tâm kết Tiên Dung cũng mở rộng.
Một lần nữa muốn đạp bước tiên lộ.
Không còn lấn cấn mối nghiệt duyên nữa.
Tuy nhiên, ba mươi năm sau lại có đại sự phát sinh.
Lúc này Có một vị Đại Thừa Tu sĩ tìm đến, là
Hùng Đức Vương, vốn là cháu của Lạc Tinh.
Là người được Lạc Tinh ban cho Âm Dương Quyết năm xưa.
Hùng Đức Vương kiêm tu Thủy Hỏa là một nhân tài tu luyện hiếm có.
Sau khi hắn truyền ngôi lại cho Hùng Hiền Vương thì cũng đi đến Trung Châu triển lộ hùng uy.
Nay đã là Hợp Thể đỉnh phong chuẩn bị độ thiên kiếp, nên muốn về lại quê xưa một lần, cho tâm cảnh không còn vướng mắc.
Y thấy hậu duệ mình chỉ còn Hùng Duệ Vương và Tiên Dung là đạt được hóa thần cảnh giới.
Nên muốn mang cả hai đi Trung châu, tạo môi trường tu luyện tốt cho tiểu bối nhà mình.
Hai người nhanh chóng đồng ý.
Tiếp đó là quá trình chuyển giao quyền lực lại.
Đây là quyết định khá khó khăn, Hùng Duệ Vương không có con trai.
Sau khi suy nghĩ thì truyền ngôi cho kẻ thù mình năm xưa, Thục Phán Vương.
Dù sao Thục Phán cũng là kẻ toàn tài, lại cảnh giới khá cao.
Chỉ có y lên ngôi thì mới đủ sức giữ cho thập bộ không bị chia đàn sẻ nghé.
Xưa nay chỉ có thực lực kẻ lãnh đạo đủ mạnh, mới khiến cho đất nước vững bền.
Cũng may năm xưa Hùng Duệ Vương nghĩ đến tình xưa, chỉ giam giữ Thục Phán Vương chứ không gi*t ch*t hắn.
Công cuộc chuyển giao quyền lực đó.
Lạc Tinh cũng không biết và chẳng quan tâm.
Hắn chỉ quanh quẩn ở khu rừng làm nhiệm vụ osin của mình.
Đây là một osin cao cấp, vừa như huynh muội, vừa như tình nhân, vừa như thuộc hạ, vừa như sư phụ.
Mọi việc đều tùy theo tâm trạng của Hạ Tử Yến mà thôi.
Lạc Tinh cũng đành cam chịu.
"Cá nằm trên thớt nha.
Mặc người nhào nặn."
Thời gian êm đềm trôi qua hơn trăm năm.
Hôm nay là ngày Hạ Tử Yến tấn thăng Luyện Hư kỳ.
Mọi việc nàng đã từng trải qua rồi, nên cũng không quá khó khăn.
Cứ như nước chảy thành sông thôi.
"Ha ha...!mấy trăm năm rồi, ra lại đạt được Luyện Hư.
Có thể tiến về Dương Châu rồi."
"Nàng không sợ kẻ thù giết à."
"Ở Giao Châu thì dù tài nguyên ta để lại có nhiều, cũng khó tiến bộ.
Tin rằng nếu có kẻ thù họ, cũng không biết ta còn sống."
Lúc trước lưu lại Huyết Châu ở đây, nàng cũng để lại một Bảo Khí Phi Hành, một số linh thạch, tiên dược các loại.
Chẳng qua đã có cơ hội trọng sinh nên nàng muốn xây dựng vững chắc từng cảnh giới.
Không muốn đi tắt đón đầu làm gì.
Nhất là những người nàng quen năm xưa, đã là cảnh giới cực cao, sao nàng chấp nhận thua kém họ.
Thực sự kết quả tu luyện của nàng khá tốt.
Nếu cùng cảnh giới, một Hạ Tử Yến hiện tại có thể đánh ba Hạ Tử Yến của quá khứ.
Nhưng vì vậy, tài nguyên tiêu hao cũng nhiều, đã dần cạn dự trữ, hiện tại ra đi là hợp lý nhất.
Sắp xếp mọi việc, tận hưởng những ngày bình yên cuối cùng.
Cả hai lên bảo khí phi hành bay về Thiên Thủy Cảng.
Hạ Tử Yến có lệnh bài thân phận, nên không cần tranh đấu, nhanh chóng xuyên qua kết giới phòng hộ.
Xông đến