Was er auch sagt, Du weit was Du willst und kannst! Durch Dich weree ich frei sein.
(Bất luận người ta nói cái gì, ngươi phải biết ngươi muốn cái gì, ngươi có thể! Nhờ sự giúp đỡ của ngươi ta có thể đạt được tự do.)
Wir tun nur, was uns gefllt! Du und ich haben vor nitchts und niemand Angst, uns kann die Pflicht einerlei sein! Wir verzaubern die Welt!
(Chúng ta chỉ làm việc mình thích! Ngươi và ta đều không sợ bất cứ ai, bất cứ chuyện gì, chúng ta có thể vứt hết những quy định lễ giáo ra sau đầu, chúng ta muốn người đời đều phải say sưa đắm đuối vì chúng ta!)
Chất giọng Việt Từ trong trẻo sạch sẽ, tiếng Đức lưu loát được cắn chữ rõ ràng, nhưng những thứ đó đều không thể che đậy sự thật... anh hát lạc điệu, hơn nữa còn là không có một câu một chữ khớp với điệu nhạc, nghe rợn cả người, nếu không phải anh hát trông nghiêm túc thế kia, ba vị khán giả hẳn phải cho rằng anh cố ý!
Nhưng không phải, Việt Từ hát rất nhập tâm, vẻ mặt và động tác của anh đều vô cùng phù hợp, nếu ấn nút tắt tiếng, không nghe được âm thanh, bọn họ nhất định sẽ cho rằng người nhạc sĩ trên đài đang hát một khúc ca tuyệt vời.
Càng tương phản như thế, càng khiến người xem cảm thấy kinh dị.
Tư Minh Tu run rẩy bàn tay đang cầm di động quay video, Holos vốn dĩ mong chờ được thấy kỳ tích bắt đầu đứng ngồi không yên, hai người liếc nhau, đều nhìn thấy vẻ tuyệt vọng trên mặt đối phương.
Giờ này, khắc này, bọn họ nhận thức rõ ràng, không có ai thập toàn thập mỹ, thượng đế mở ra cho ngươi một cánh cửa, tất sẽ đóng lại một cánh cửa khác, diễn xuất xuất thần nhập hóa cùng việc không hát đúng nốt nhạc của anh hoàn toàn có thể trở thành tiêu chuẩn của sự trái ngược này.
Một giây trước, bọn họ còn không kìm được đắm chìm trong diễn xuất của Việt Từ, chớp mắt sau đã bị làn điệu khủng bố này tra tấn đến không phân được tôi là ai tôi đang ở đâu, diễn xuất tinh thâm bao nhiêu, hát lên lại khủng khiếp bấy nhiêu.
Người bình thường hát lạc điệu cũng chỉ gây kết quả không dễ nghe, nhưng Việt Từ không thế, người này hoàn toàn phát huy chữ "cực hạn" vô cùng nhuần nhuyễn, hoặc là tốt đến tột cùng, hoặc là tệ đến mức không ai địch nổi, làn điệu như bay ra ngoài vũ trụ kia quả thật có thể xuyên thủng màng nhĩ người khác, đâu chỉ là khó nghe, thực sự là khó nghe muốn chết!
Holos đứng ngồi không yên rốt cục đứng lên, rất lặng lẽ, như thể học sinh trốn học chầm chậm chầm chậm hướng về phía cửa, cửa đang ở trạng thái đóng, anh không dám quấy rầy vị tổ tông đang nhập vai trên sân khấu kia, nhưng khoảng cách này đã đủ làm tiếng hát xa dần, rốt cục giúp anh mừng rỡ vì còn sống.
Anh ta rút trong túi quần ra một điếu thuốc ngậm vào miệng, cũng không châm lửa, chỉ để đấy làm bộ u buồn. Anh nghĩ, ca hát và diễn kịch giống nhau, đều cần năng khiếu, người không nhận biết được năm nốt nhạc cơ bản* thì dù có luyện tập đến thế nào cũng chẳng sửa được, con đường nhạc kịch của Việt Từ đại khái là chết non, trừ khi cậu ta muốn lên sân khấu gϊếŧ khán giả.
Đang nghĩ, chợt phát hiện bên cạnh bỗng lặng lẽ có thêm một người, ngoảnh đầu nhìn, là Tư Minh Tu, hai người liếc nhau, vẻ mặt bi thương chả khác gì mình mấy, quả nhiên là đồng bệnh tương liên!
Ngay từ đầu Tư Minh Tu đã dùng di động quay lại video, định quay lại đăng Weibo giúp Việt Từ tăng fans, không chừng còn có thể leo lên hotsearch, cà cà cảm giác tồn tại. Nhìn tình hình bây giờ, nếu đăng thật, hotsearch không thành vấn đề, nhưng chỉ sợ là theo tiết tấu rụng fans, hơn nữa còn là rụng rất nhiều fans.
Anh đột nhiên hiểu ra giọng điệu quái dị kia của Dương Đào có ý nghĩa gì, nhưng... Tư Minh Tu nhìn Việt Từ đang hoàn toàn đắm chìm trong vở kịch trên sân khấu, rất muốn xông lên túm cổ cậu ta hỏi một câu, cậu cmn không tự nhận thức được mình hát lệch nhạc à????
Coi bộ là không thật.
Cho đến lúc này, người biết đến làn điệu sói tru quỷ khóc của cậu ta đều là người đã nghe cậu ta hát, tỷ như Dương Đào, Holos, anh, hoặc như Phó... từ từ!
Ánh mắt Tư Minh Tu chợt ngưng, Phó Tam gia đâu, sao lại không thấy hắn phản ứng gì?
Tư Minh Tu và Holos liếc nhau, cùng nghĩ tới điều này, nhìn quanh tìm kiếm, lại cho là mình nhìn lầm rồi. Chỉ thấy Phó Bồi Uyên vẫn duy trì tư thế ban đầu, ngồi ở vị trí đầu khán phòng một cách tao nhã thanh thản, hắn ngẩng đầu nhìn sân khấu một cách chuyên chú, toàn thân không nhúc nhích, thật là vững như núi Thái Sơn.
Hai người không khỏi hoài nghi: ... Không khéo là bị tiếng hát của Việt Từ đánh đến điếc rồi? Nếu không... làm sao có người thường nào có thể đỡ được tiếng hát đó của Việt Từ?
Người ý chí kiên định như bọn họ còn không nhịn được phải lui binh tìm đường sống, Phó Tam gia thế mà lại ngồi vững như thể không cảm thấy gì, hoặc là điếc, hoặc chính là có gu dị dạng.
Nói tóm lại, đều không phải bình thường.
Bề ngoài Phó Bồi Uyên trông bình thản nhàn nhã như vậy, chân trái vắt lên đùi phải, một tay đặt lên đùi, khuôn mặt tuấn tú điềm tĩnh tự nhiên, đôi mắt phượng nhìn thanh niên trên đài không chớp, khóe môi luôn luôn giữ nụ cười nhẹ, giống như đang xem một buổi diễn cực kỳ tuyệt diệu.
Có điều, ở góc khuất mọi người không nhìn thấy, bàn tay phải được áo khoác che mất đã sớm lặng lẽ nắm chặt, lực nắm càng ngày càng tăng, dùng hết sức toàn thân mới có thể giúp hắn duy trì điềm tĩnh, không làm ra hành động thất thố như hai người còn lại.
Biểu diễn trên đài kết thúc, Việt Từ vừa dứt giọng, bên dưới vang lên ba tiếng thở phào nhẹ nhõm, hai tiếng có thể nghe rõ, còn một tiếng nhỏ khó thể nghe được, có thể tưởng Việt Từ gây lực sát thương mạnh tới mức nào.
Đương sự không biết tình huống, sau khi hát xong, Việt Từ cảm thấy chưa hết đã, hồi phục tâm tình tách khỏi nhân vật, xoay người nhìn khán phòng, lúc này mới phát hiện ba người dưới khán đài có hai tên khoa trương chạy tới tận cửa đứng, chỉ còn một mình Phó Bồi Uyên là ngồi vững tại chỗ, không khỏi nhíu mày, hỏi: "Thế nào?"
Bị tiếng ma đánh lỗ tai rồi lại gặp phải câu hỏi chết người này, Tư Minh Tu chợt khựng bàn tay đang tắt máy quay trên di động, Holos lặng thinh thả cái khăn đang dùng lau mồ hôi xuống dưới, biểu cảm sống sót sau tai nạn của hai người vẫn không kịp thoát khỏi ánh mắt Việt Từ.
Duy chỉ có Phó Bồi Uyên, đối mặt vấn đề này của Việt Từ, thần sắc hắn rất bình tĩnh tự nhiên, còn đứng dậy rút mấy tờ khăn giấy, cất giọng trầm thấp không hề ngắc ngứ, trả lời: "Biểu diễn vô cùng đặc sắc, lại đây, tôi lau mồ hôi cho em."
"Đặc sắc?" Việt Từ nhếch môi, sớm đã đoán được sự thật từ thái độ Tư Minh Tu và Holos, nhưng vẫn nghe lời đi tới để đối phương lau mồ hôi cho, đồng thời nghệch đầu nhìn Phó Bồi Uyên, cười tủm tỉm trêu: "Không hổ là Phó Tam gia, bản lĩnh nói dối không chớp mắt thật khiến người ta khó mà phân biệt."
Phó Bồi Uyên bị anh vạch trần không nể nang, bộ mặt vẫn như cũ chẳng xấu hổ, con ngươi đen chứa nụ cười nhàn nhạt, giống như đang nói em đã biết còn hỏi làm gì?
Việt Từ chậc một tiếng, trong nhất thời chưa thể đáp lại, bảo anh nên nói thế nào, trước khi thấy phản ứng của bọn họ, anh thật tình không biết mình lệch nhạc, giống như những người không nhận biết được năm nốt nhạc cơ bản khác, trong lúc ca hát đã tự đeo kính lọc*, tự cảm thấy mình hát rõ ràng, êm tai, quả thực là âm thanh của trời. Ai mà biết được, không ngờ căn bệnh lạc điệu ở kiếp trước cũng theo tới đây rồi.
Thời điểm Tư Minh Tu đề cập đến nhạc kịch, anh còn cố tình hồi tưởng ký ức nguyên thân một phen, nguyên thân lớn bằng đấy cũng từng hát rồi, tuy không thể gọi là tiếng hát của trời nhưng cũng đúng quy đúng cách. Lúc ấy anh thấy vậy thì yên lòng, nghĩ mình cất giọng hẳn cũng không đến nỗi nào, dù không dễ nghe thì cũng có thể luyện tập thêm, anh tự nhận mình đủ nghị lực, muốn làm cái gì còn chưa từng có chuyện làm không được, lại không ngờ... bệnh lạc điệu cũng bám theo đến đây.
Nhắc tới cái tật này, Việt Từ cũng rất đau háng, Kỳ Dịch Niên quả thật không biết phân biệt năm nốt nhạc cơ bản, ban đầu cũng không tự nhận thức được, những người từng nghe anh ca hát đều biểu lộ như được nghe tiếng trời, điệu bộ kia thường lừa qua mặt anh, đến tận một lần anh dùng di động tự ghi lời mình hát, mới phát hiện sự thật tàn khốc.
Cũng vì duyên cớ đó, lạc điệu thì cần sửa đúng, lúc ấy anh bận rộn đóng phim nên không có thời gian, vì thế đã gác nhạc kịch lại, gác một cái là gác cả đời, nhưng ông trời dường như không chịu tha cho anh, thay thân thể khác rồi vẫn cho cái tật đó đi cùng.
Đau háng, đau háng cực kỳ.
Phó Bồi Uyên nhận thấy lòng anh rối rắm, trầm giọng an ủi: "Không sao, không hát được có thể luyện, tôi sẽ sắp xếp cho em thầy dạy nhạc tốt nhất giúp em sửa đúng."
Hai người bị tiếng hát dọa chạy mất cũng đi