Blogger này đúng cả gan làm loạn, bài post hắn đăng không chỉ có tiêu đề gây sốt mà nội dung cũng rợn cả người, hắn đắp nặn Việt Từ thành một kẻ thâm hiểm, nhân phẩm thấp kém đi lên nhờ quy tắc ngầm, là thứ hoa sen đen bắt cá hai tay đứng giữa hai cha con nhà giàu, đổ cho anh tội làm cha con Phó gia trở mặt thành thù, từ đó đánh giá anh từ đầu đến đuôi là tên lam nhan họa thủy.
Dựa theo diễn giải của blogger "Giải Trí 818" này, năm đó, minh tinh thấp bé Việt Từ khát vọng thành danh nên kết bạn với Tổng Giám đốc Phong Hoa Phó Tấn ở yến tiệc, dùng vẻ bề ngoài cùng bản lĩnh lấy lòng để bò lên giường kim chủ, từ đó về sau từng bước đi lên như diều gặp gió. Sau khi có danh thì lòng tham không đáy muốn bám cành cao hơn, bị kim chủ phát hiện đóng băng hoạt động, sự nghiệp xuống dốc không phanh, bị người người hô đánh như chuột chạy qua đường.
Sen đen Việt Từ không vì vậy mà từ bỏ, không làm thì thôi, đã làm phải làm đến cùng, thế là bám lên đùi cha nuôi Phó Tấn (blogger còn tỉ mỉ giới thiệu vị Phó Tam gia này là nhân vật thế nào, quan hệ giữa hắn và Phó Tấn ra sao). Sau khi bám lên Phó Tam gia, cuộc đời Việt Từ xoay chuyển, không chỉ tẩy trắng mình thành công, tài nguyên giải trí tốt nhất cứ ùn ùn kéo đến, trước quay Sở Minh Đế, sau làm khách mời trong Hắc Vụ Phong Sơn, rồi trực tiếp trở thành nam chính trong bộ phim của nhà nước, đãi ngộ sau tốt hơn đãi ngộ trước.
Mà Phó Tấn từng trở mặt với Việt Từ, không chỉ phải trợn mắt nhìn tình nhân cũ biến thành mẹ kế trẻ, còn phải chịu sự trả thù âm độc của Việt Từ. Việt Từ đứng giữa châm ngòi ly gián hai cha con, không bao lâu đã chia rẽ thành công, khiến Phó Tam gia đuổi Phó Tấn ra khỏi nhà, một thời gian ngắn sau Giải Trí Phong Hoa cũng bị tuyên bố phá sản, công ty đã từng đứng đầu giới giải trí cứ như vậy tan thành mây khói.
Đầu sỏ gây tội Việt Từ, hiện giờ vẫn tiêu dao tự tại không ai sánh bằng.
Việt Từ xem xong, kinh ngạc khen ngợi: "Hành văn ngắn gọn lại đánh đúng trọng tâm, cốt truyện biến hóa khôn lường, lên xuống bất ngờ lôi cuốn làm lòng người rung động, thật ra blogger này là tiểu thuyết gia đi, nếu nhân vật chính không tên Việt Từ, tôi phải cho rằng hắn đang viết tác phẩm Mary Sue nào đấy, hoặc là motip sảng văn thịnh hành nhất trên mạng."
Trần Viên ngồi bên sửa lại: "Anh Việt, nhân vật chính là nam thì phải gọi là tiểu thuyết Tom Sue, a không đúng, anh Việt anh còn xem cả mấy thứ đó à?"
Tư Minh Tu: "..."
Anh gõ gõ tay lên mặt bàn, nói lạnh lùng: "Đừng chuyển đề tài, nội dung bài viết có thật có giả, ví dụ như quan hệ ba người các cậu, nhưng diễn biến thì nói bừa nói xạo. Ban đầu không nhiều người tin, blogger còn bị chửi là đọc nhiều truyện quá, nhưng sau đó hắn phô ra chứng cứ quan trọng, có ảnh chụp cậu và Phó Tấn hồi đó, có cả ảnh trích từ camera quay lại cảnh cậu hôn Phó Tam gia, còn thêm một vài thứ linh linh vớ vẩn, đủ giúp lời lên án của hắn đầy sức thuyết phục.
Vấn đề bây giờ là, kể cả cậu có giải thích cũng không giải thích rõ được, quan hệ ba người không chỉ đơn giản là come out, mà còn dính tới luân lý, không chỉ cư dân mạng qua đường, mà ngay cả một bộ phận fans hâm mộ cũng khó tiếp nhận."
Việt Từ còn chưa nói gì, Trần Viên đã sợ xanh mặt, liên mồm nói: "Vậy phải làm sao, chẳng lẽ phải chịu cho họ tiếp tục nói xấu như vậy á? Nếu thế, có khi nào bộ phim mới của anh Việt bị ảnh hưởng không giữ được?"
"Sẽ." Tư Minh Tu nói chắc chắn: "Thời đại của dư luận, nếu ồn ào đến mức gây xôn xao, không chỉ phải hủy hợp tác phim mới, mà không cẩn thận còn bị bên trên lấy lý do tác phong có vấn đề gây ảnh hưởng xấu đến xã hội để đóng băng hoạt động."
Trần Viên sắp bị dọa khóc: "Anh Việt làm sao bây giờ hu..."
Việt Từ giật giật khóe miệng, bất đắc dĩ đưa một ly nước ấm cho cô nhóc, trấn an: "Đừng nghe anh Tư của em hù dọa, nào có chuyện khoa trương đến thế, nếu nghiêm trọng thế thật anh ta làm gì còn lòng dạ ngồi đây nói tào lao, đã sớm đi họp bàn đối sách rồi. Huống chi, từ khi sự việc phát sinh đến giờ đã qua một buổi tối, em cảm thấy anh Tư của em chưa chuẩn bị gì à?"
Trần Viên xấu hổ cúi đầu, ngại ngùng thừa nhận mình quả thật bị Tư Minh Tu dọa cho IQ tụt xuống âm, mới một tí đã mất khả năng tự hỏi.
Tư Minh Tu nhếch mép: "Đúng, tôi chỉ cho anh Việt của cô thấy rõ hậu quả do chọc người lung tung để lại thôi."
Việt Từ không để ý tới anh ta, vuốt vuốt màn hình xem bình luận, so với tưởng tượng thì tốt hơn nhiều, có nhóm người biểu lộ loại quan hệ này thật ghê tởm, cảm quan đối với những thứ liên quan đến đồng tính nam đều hạ mạnh xuống, còn lại đa số bảo để quan sát xem đã, có người thì tỏ ra như đang đọc truyện đam mỹ kiểu cũ, thật cẩu huyết, thích máu chó máu chó.
Tư Minh Tu nói: "Sự việc vừa phát sinh chúng tôi đã khống chế dư luận luôn, không để nó nghiêng hẳn về phía bất lợi cho cậu, nhưng phương án giải quyết cụ thể còn cần bàn thêm."
Việt Từ xem xong bình luận, ngẩng đầu cười: "Xem thủ pháp này thật già dặn, không giống cách làm của phòng PR công ty chúng ta, mời bên ngoài à?"
Nghe thế, Tư Minh Tu hơi hơi câu môi: "Tự đưa lên cửa, đi theo tôi."
Anh đứng dậy, dẫn hai người đi đến phòng Quan hệ công chúng (PR) gần đó.
Phòng PR tất bật không khác thường ngày, Tư Minh Tu mở một gian phòng, lúc này Việt Từ mới phát hiện còn hẳn cái động khác, Văn phòng rộng rãi bày hai hàng máy tính, hơn mười trạch nam đầu bù tóc rối ngồi gõ phím ầm ầm, bộ dạng hết sức chuyên chú hoàn toàn không chú ý vị khách mới đến.
Trong căn phòng bí đến mốc meo này, duy độc có một người là không hợp phong cảnh, người này ngồi biếng nhác dựa ghế sa lông, trong lòng ôm notebook, áo sơ mi màu hồng nhạt sạch sẽ khoan khoái, cổ tay áo xắn lên, hai chân dài gác lên bàn trà cực kỳ tùy tiện, mười ngón tay lướt vun vút trên bàn phím, trông hoa cả mắt.
Nghe tiếng cửa mở, anh ta chậm rãi ngẩng đầu lên, mái tóc ngắn màu đen còn đang ươn ướt, gương mặt trắng trẻo phá lệ xuất chúng, mắt hoa đào hẹp dài có sương mù mờ mịt. Anh ta nháy mắt mấy cái mới thấy rõ người tới, nhất thời giật mình phản ứng, cái notebook bị ném sang một bên, anh ta đứng dậy bước một bước dài tới đón, đôi môi nở nụ cười xấu xa, uể oải bảo: "Thím nhỏ, tôi đang mong thím trở về đây."
Nói chưa dứt lời, đã bị nện một quyền sau lưng, không biết Phó Cảnh Việt vào lúc nào, đánh hắn một quyền rồi nhìn cảnh cáo, sau đó mới quay sang nói với Việt Từ: "Giản Đơn, thím biết rồi đấy, nghề của cậu ta là ông chủ công ty truyền thông marketing, chuyên môn giỏi về thao túng dư luận, là cu li chủ động dâng lên cửa, không dùng thì phí."
Cu li miễn phí: "..."
Giản Đơn điềm tĩnh nói: "Vâng, thím... Khụ, Tiểu Việt, tôi là cu li miễn phí tự dâng lên cửa, bây giờ có muốn nghe tôi nói về tiến triển tình hình không?"
Việt Từ mỉm cười gật đầu, không để ý xưng hô của anh ta, tri kỷ đáp: "Vậy chúng ta sang phòng nghỉ bên kia nói đi, không cần quấy rầy những nguời khác làm việc."
Giản Đơn không hề dị nghị: "Được."
Phòng nghỉ ở bộ phận Quan hệ công chúng là phòng nghỉ thoải mái nhất trong tất cả các ban ngành của Hoa Thanh. Nhằm để các anh trai lập trình viên bé nhỏ không bị mốc trong góc, phòng nghỉ được cố tình bố trí ở vị trí đón ánh sáng mặt trời, mở cửa ra là có thể thấy hơi thở ấm áp, khiến ai đến cũng đều cảm thấy tâm tình suиɠ sướиɠ.
Sau khi mọi người đi vào, Giản Đơn cố tình lộ điệu cười đắc ý với Phó Cảnh Việt, giờ anh đang ở sân nhà, tí nữa đối phương có muốn can thiệp thế nào cũng không được, sau đó dưới ánh mắt cảnh cáo của đối phương, anh mở notebook, giảng giải:
"Ngay khi sự việc phát sinh, chúng tôi đã ổn định dư luận không để tình hình chuyển biến xấu, tuy hiện tại phần lớn đều là lý lẽ bất lợi với chúng ta, nhưng không xuất hiện các hành vi quá khích như đồng loạt đòi đuổi diễn viên cút khỏi giới giải trí, hoặc đến náo loạn dưới các trang Weibo của chính phủ yêu cầu đưa ra cách giải quyết, chỉ cần bàn tốt đối sách là có thể nhanh chóng xoay chuyển dư luận."
Việt Từ hơi gật đầu, ý bảo anh ta nói tiếp.
Giản Đơn từ từ nói: "Khi chúng tôi hành động kiểm soát, phát hiện có một đám thủy quân đang dẫn đường dư luận, bọn họ vừa bôi xấu vừa cật lực