Việt Từ về nhà thấy phóng khách đang sáng đèn, anh đi vào thì thấy Phó Bồi Uyên đang ngồi trên ghế sa lông, đặc trợ Đoạn đứng bên cạnh, cứ tưởng họ đang thảo luận công việc, ngờ đâu lại nghe thấy đặc trợ Đoạn nói: "Tam gia, đây là danh sách những người mạo nhận làm bạn trai cậu Việt trên Weibo, bốn nam hai nữ, tôi đã bảo phòng quan hệ công chúng liên hệ phía bên kia khóa hết tài khoản tất cả những người này. Còn tiểu thư Lạc đã sớm chia tay với Tấn thiếu, nhưng Lạc gia đã gửi lời nói sẽ quản giáo cô ấy, không cho cô ấy gây thêm chuyện nữa..."
Ngoài ý muốn, Phó Bồi Uyên nghe vậy thì khoát tay áo, nói thản nhiên: "Không cần thiết, sau này không cần tự ý."
Đặc trợ Đoạn ngẩn ra, không nói gì.
Phó Bồi Uyên nghe thấy tiếng động, hướng mắt về phía tiếng bước chân, thấy Việt Từ, hắn nở nụ cười như không cười, đưa tay gọi: "Lại đây."
Việt Từ nhìn đặc trợ Đoạn sâu xa, lại gần theo ý Phó Bồi Uyên, ngay lúc hắn định nắm tay anh kéo vào ngực, đột nhiên nhanh nhẹn xoay người ngồi sang bên cạnh ghế sa lông, vòng tay ôm thắt lưng đối phương một cách thân mật, đặt cằm lên vai Phó Bồi Uyên, bừng bừng hứng thú nhìn danh sách trên màn hình máy tính, giễu cợt: "Có phải Đại Viên Viên rất vui vẻ, thế này là có thể một lướt bắt hết rồi."
Hơi thở ấm áp lặng lẽ truyền đến cổ và vai, tay Phó Bồi Uyên giật giật, hắn xoay người cười như không cười liếc Việt Từ, giọng nói trầm thấp nghe không rõ vui giận: "Đừng sợ, tôi sẽ không làm gì bọn họ."
Việt Từ nhíu mày, có vẻ không tin lắm.
Phó Bồi Uyên di chuột trên danh sách, thản nhiên giải thích: "Những người này trông có vẻ nhảy nhót lợi hại, kỳ thực chẳng mảy may có sức chiến đấu, hoàn toàn không cấu thành tính uy hiếp, không đáng cho tôi phải hao tâm tổn trí đi xử lý."
Giọng hắn đạm mạc, tự coi những người kia là tên hề nhảy nhót, chẳng để cái gọi là dàn tình địch này vào mắt. Nói xong, con ngươi đen thâm thúy nhìn sang, chậm rãi bảo: "So với đề phòng người ngoài vô vị, chi bằng trực tiếp đóng dấu hiệu của tôi lên người em, thế là sẽ không còn ai không mọc mắt đến trêu chọc em nữa."
Xem đi xem đi, câu trước nói rộng lượng như vậy, cuối cùng vẫn chả tránh được tật xấu hẹp hòi thích uống giấm.
Việt Từ buồn cười nghĩ thầm, vừa bất đắc dĩ vừa cưng chiều an ủi: "Gấp cái gì, cháu trai lớn của anh chưa báo cáo lên phương án tôi quyết định chọn à, xem nó đi, anh sẽ vừa lòng."
Phương án này thực điên cuồng, nhưng cũng đồng thời chạm trúng tim anh nhất.
....
Ngày hôm sau.
Phó Cảnh Việt ném lên bàn chứng cứ đã điều tra kỹ, điềm tĩnh nói: "Điều tra ra rồi, đúng là thù do cạnh tranh cái cúp thị đế này, kẻ đứng sau chỉ thị đám người kia là Hà Ngọc."
"Hà Ngọc?" Tư Minh Tu kinh ngạc, khẽ nhíu mày: "Năm ngoái Hà Ngọc mới đoạt giải Chuông Vàng, Chuông Vàng và Bách Hợp đều nổi danh, cậu ta nghĩ sao mà lại muốn mạo hiểm bày mưu hãm hại Việt Từ chứ? Hơn nữa bối cảnh sau lưng cậu ta là gì, đến Phó Tam gia cũng dám bày mưu tính kế?"
Phó Cảnh Việt cười lạnh: "Tham lam, Hà Ngọc này khi cạnh tranh giải Chuông Vàng năm ngoái cũng từng dùng cách tương tự hại đối thủ cạnh tranh, năm nay lại lôi trò cũ ra xài tiếp. Căn cứ tư liệu tôi tra được, cậu ta vẫn luôn coi Kỳ Dịch Niên là mục tiêu, không chỉ diện mạo, hành vi đều bắt chước theo người kia, còn một lòng muốn trở thành truyền kỳ giới giải trí, muốn phim điện ảnh và truyền hình của mình phải đạt được tỉ lệ xem cao ngất, phải làm máy giật cúp thưởng, ba giải truyền hình lớn nhất cậu ta đều muốn thu vào trong túi.
Đáng tiếc cậu ta không có cái số ấy, diễn xuất không qua cửa đành phải giở thủ đoạn lấy về, chuyện tính kế trái lại giỏi, cậu ta nghĩ tung tin gièm pha Việt Từ đồng tính, như thế thì giải Kim Bách Hợp - giải do chính phủ trao, tự nhiên sẽ loại bỏ người được đề cử là Việt Từ, còn một người khác là Sở Nhiên không có địa vị thân phận gì, cơ bản không phải đối thủ của cậu ta."
Giản Đơn lật xem tư liệu, chậc một tiếng, nói: "Fan cuồng à? Trông cũng có mấy phần tương tự với vị ảnh đế Kỳ kia, nhưng cái thần kém quá xa, cùng lắm là bản nhái thấp kém. Tôi nhớ rõ Hà Ngọc này xuất thân từ gia đình bình thường mà, cậu ta có bối cảnh gì mà moi ra được chuyện này, còn không sợ lôi Tam gia vào?"
Việt Từ nhận lấy tư liệu trong tay Giản Đơn, hơi dừng ánh mắt trên ảnh chụp trong tư liệu, trong lòng không dao động, người trông giống anh hẳn có nhiều, một Hà Ngọc này còn thật chưa tính là gì, chẳng qua anh thân ở vị trí này... vẫn thấy hơi quen mắt.
Anh nghĩ nghĩ, hỏi: "Bức ảnh này lấy ở đâu ra?"
"Ở trên Weibo của cậu ta." Phó Cảnh Việt đáp, tiện đà cười lạnh: "Bản thân cậu ta tất nhiên chẳng có lý lịch gì, nhưng kim chủ của cậu ta thì khác, trong thương giới không ai dám liều lĩnh trêu chọc chú nhỏ, nhưng không có nghĩa người ở giới khác không dám."
Những lời này nghe mờ mịt, Giản Đơn lại hiểu ngay: "Kim chủ của Hà Ngọc là thế hệ con cháu của giới chính trị thời cách mạng*?" (*giới chính trị cách mạng: chỉ những người từng có công trong cuộc cách mạng ở TQ, sau đó trở thành những người nắm quyền quan trọng trong hệ thống chính phủ, giống như thế hệ cha ông trong gia đình của Kỳ Dịch Niên)
Phó Cảnh Việt gật gật đầu: "Cho nên cậu ta không sợ, đại khái trong mắt cậu ta, quan hệ giữa Việt Từ và Phó Tam gia cũng giống quan hệ giữa cậu ta và kim chủ, Phó Tam gia sẽ không vì một tình nhân nhỏ mà không để ý núi dựa sau lưng cậu ta, vậy nên mới ra tay với Việt Từ."
Giới chính trị cách mạng...
Mí mắt Việt Từ nhảy lên bình bịch, có loại dự cảm không tốt, thậm chí còn chẳng nghe hết mấy người kia nói gì.
Giản Đơn bĩu môi, lười nhác nói: "Vậy làm sao bây giờ, cậu hỏi Tam gia xem xử lý thế nào chưa?"
Phó Cảnh Việt mỉm cười trào phúng: "Bây giờ nên làm gì thì làm thế ấy, blogger bịa đặt kia đã bị bắt lại, chạy không thoát năm năm tù giam, về phần Hà Ngọc, chú nhỏ nói nghe thím nhỏ sai sử, muốn xử lý thế nào cũng được, không cần cố kỵ người sau lưng Hà Ngọc."
Giản Đơn tò mò hỏi: "Thế, rốt cục vị kim chủ kia là ai?"
"Không biết, nhưng hẳn là chú nhỏ đoán được." Phó Cảnh Việt đáp, lại hỏi Việt từ đang có vẻ không yên lòng: "Thím nhỏ, thím nói sao? Muốn xử lý Hà Ngọc này như thế nào?"
Việt Từ phục hồi tinh thần: "Hửm? Vậy cứ tiến hành theo kế hoạch đi."
"Vâng, tuân lệnh." Giản Đơn nghe vậy xoa tay, vẻ mặt hưng phấn: "Giao cho tôi đi, cuộc phản kích bây giờ mới bắt đầu."
Việt Từ không có nhiều hứng thú với việc phản kích, ánh mắt anh vẫn dừng trên tấm ảnh, nhìn khối kiến trúc quen thuộc sau lưng Hà Ngọc, rốt cục nhớ ra là chỗ nào, đó không phải căn biệt thư ở ngoại ô mà trước kia Kỳ Dịch Niên thường cùng nhóm bạn thân trong giới nghệ sĩ Bắc Kinh tụ tập sao!
Giới chính trị cách mạng, biệt thự ngoại ô, Hà