Lộ diện đầu tiên là một cánh tay dài rắn chắc, sau đó là người đàn ông khom người bước xuống, đôi giày da đen bóng đạp lên mặt đất lặng thinh. Hắn đứng thẳng, con ngươi đen sâu thẳm đảo quanh khắp nơi, liếc một cái sắc khó thể tả, lại làm người ta cảm thấy bị bao phủ bởi áp lực vô hình.
Hầu hết mấy nhân vật vô danh tiểu tốt như bọn họ đều chưa từng thấy mặt Phó Tam gia, vị lãnh đạo tài phiệt Phó thị có tiền quyền ngập trời trong truyền thuyết, cũng là truyền thuyết không thể đến gần. Nhưng khi người đàn ông này đứng cạnh chiếc xe kia ở ngay trước mắt, khuôn mặt tuấn tú cùng khí thế mạnh mẽ của hắn khiến mọi người đều không thể hoài nghi thân phận hắn, chỉ cảm thấy "hẳn nhiên phải vậy".
Phó Tam gia địa vị cao quyền thế lớn hẳn phải như thế.
Đám paparazzi dầy kinh nghiệm nhìn thấy người đàn ông này thì không hẹn mà cùng nuốt nước bọt, trong mắt có nỗi e ngại khó tả, bọn họ biết rõ về thủ đoạn của Phó Tam gia hơn bất cứ kẻ nào.
Người đàn ông đó chẳng phải nhà từ thiện ra vẻ đạo mạo gì đâu, ngược lại, hắn thâm hiểm tàn nhẫn, một khi bị chọc tới, hắn sẽ xuống tay tuyệt tình, những năm tháng xưa kia không biết đã có bao nhiêu công ty truyền thông chỉ vì động vào hắn mà không sống nổi tới ngày hôm sau, muộn nhất cũng phải tuyên bố phá sản ngay trong đêm.
Cái gọi là "chọc" ấy, chính là có minh tinh nhỏ mua phóng viên hòng bịa đặt kiếm chác từ hắn, có phóng viên không biết sống chết lập kế hoạch chụp ảnh mặt hắn, ngoài ra còn rất nhiều nguyên nhân bọn họ chưa biết hết, nhưng kết cục tất cả đều thê thảm, không chỉ công ty phá sản, mà sau đó cũng không lăn lộn nổi trong giới này nữa.
Mỗi paparazzi dầy kinh nghiệm đều thuộc làu cái biển số xe màu đen kia, gặp phải chiếc xe đó thì lập tức chạy hết không còn một mống, đó đều là ám ảnh tâm lý do năm đó lưu lại ăn sâu bén rễ.
Bây giờ bọn họ còn ngoan cường đứng đây, là đang chịu thứ áp lực lớn hơn bất kỳ ai khác, nếu không phải không cam lòng bỏ qua tin tức lớn như vậy, bọn họ đã sớm chạy mất ngay khi nhìn thấy chiếc xe đến rồi!
Phó Bồi Uyên đứng ở trước xe, cùng Việt Từ ở cửa hội trường nhìn nhau, sau đó cả hai gợi lên khóe môi cùng lúc, hơi mỉm cười.
Sự ăn ý đó chẳng cần phải nhiều lời, người xung quanh đều đã hiểu rõ tại sao Phó Tam gia vốn sống ẩn dật lại xuất hiện ở nơi này, chân tướng đó khiến người ta có phần hoảng sợ, lại khiến người ta không thể không tin.
Mấy paparazzi lúc trước chất vấn Việt Từ về quan hệ giữa anh và cha con Phó gia càng sợ đến trắng bệch mặt, vốn tưởng dù có là thật, cùng lắm Việt Từ cũng chỉ là món đồ chơi của nhà giàu, cho nên mới ôm thái độ khinh thị mà dùng ác ý tấn công anh hết lần này tới lần khác.
Nhưng nhìn hiện tại, có thể khiến Phó Tam gia hàng năm không lộ diện đích thân đến làm chỗ dựa, quan hệ hẳn không phải bình thường? Dù cậu ta có mang thân phận tình nhân thật thì cũng là tình nhân được Phó Tam gia coi trọng sủng ái, làm gì có chỗ cho bọn hắn động vào?!
Trong lúc mọi người hoặc ngạc nhiên khiếp sợ, hoặc hoảng loạn, hai vị đương sự có vẻ bình tĩnh ngoài ý muốn, các phóng viên sớm đã phân tán thành hai hàng chẳng dám làm càn trước mặt đại lão; dưới ánh nhìn của bao người, Phó Bồi Uyên nhấc chân bước lên thảm đỏ trải dài, từ từ đi về phía Việt Từ.
Hai người họ đứng đối diện nhau, một người diễm lệ đầy sức sống, một người tuấn tú thanh cao, hình ảnh hài hòa đẹp đẽ, nhưng trong mắt kẻ mang ác ý thì đáng sợ vô cùng.
Phó Bồi Uyên thản nhiên vươn tay về phía anh, lòng bàn tay ngửa lên, ý tứ không cần nói cũng biết, Việt Từ bình tĩnh nhìn hai giây, hiểu thấu mưu đồ của hắn, không khỏi cười cười bất đắc dĩ, nhưng vẫn yêu chiều phối hợp theo.
Hai người đan mười ngón tay vào nhau, chẳng cần nói thêm điều gì, tư thái thân mật đó đã đủ để nói rõ hết thảy.
Thế nhưng, tin tức khủng khiếp như vậy lại khiến đàn linh cẩu paparazzi đứng đơ người, không đủ can đảm bấm nút chụp ảnh, đến tận khi có cậu chân ướt chân ráo còn ngốc nghếch lớn mật mặc kệ tiền bối ngăn trở, bốc đồng bấm cái "tách", lao tới phỏng vấn:
"Cậu Việt, khi nãy trên sân khấu cậu đã tự nhận bản thân có người yêu đồng tính, người đó là Phó Tam gia đang đứng cạnh cậu phải không?"
"Shhh___" Các phóng viên xung quanh không hẹn mà cùng hút một hơi khí lạnh, to gan, đúng là to gan, tên trẻ người non dạ này còn dám mở mồm hỏi, không biết Tam gia ghét nhất là loại hành vi thăm dò sinh hoạt cá nhân của hắn sao, hỏi xong câu đó, cuộc đời hành nghề của cậu ta cũng coi như kết thúc!
Nhưng bất ngờ là, người phản ứng trước tiên không phải Phó Tam gia căm ghét giới truyền thông đến tận xương tủy. Việt Từ nghe vậy nhếch môi, thong thả gật đầu, chủ động thơm một cái lên hai má hắn, đáp rất thẳng thắn, cởi mở: "Xin giới thiệu, đây là bà xã tôi."
Bà - xã!
Cậu ta dám buông lời suồng sã như vậy!
Mọi người cứ như nghe được chuyện lạ trên trời, trong lúc nhất thời tất cả đều ngây ra tại chỗ, tên Việt Từ cả gan làm loạn này, cậu ta không sợ chọc Tam gia bực bội sao?
Tất nhiên, đấy là mấy người họ chưa biết, ngày xưa ở bữa tiệc đính hôn của Phó Tấn, Việt Từ còn gọi Phó Bồi Uyên bằng "tình nhân nhỏ", "bà xã" thế này là đã được thăng cấp rồi đó.
Đối mặt xưng hô ấy, Phó Bồi Uyên không chỉ không nổi giận như mọi người tưởng tượng, mà còn nhe miệng nở nụ cười, tựa hồ rất thỏa mãn rất bao dung chiều chuộng, hắn quàng tay ôm eo Việt Từ như thể công khai biểu thị chủ quyền, nhàn nhạt nhìn tay phóng viên non nớt bộp chộp kia, cất giọng trầm trầm với khí thế khiến kẻ khác phải tin phục:
"Việt Từ là người yêu của tôi, người thuộc hàng thừa kế thứ nhất của tập đoàn Phó thị, vị gia chủ thứ hai của Phó gia trong tương lai, sau này chư vị không cần quanh quẩn bên vấn đề này nữa, cảm ơn sự hợp tác."
Nói lời cảm tạ mà cứ như ra