Tần Thuật, cái thằng chó này, không ngờ cũng có ngày gặp lại.
Anh với Quý Trạch Hàn là thanh mai trúc mã, ngưu tầm ngưu mã tầm mã; với Tần Thuật là kẻ thù từ nhỏ đã nhìn nhau không vừa mắt, đánh nhau suốt gần hai mươi năm. Từ hồi còn ở chung nhà trẻ đã đánh nhau, lên tiểu học bắt đầu lập bè kéo phái đánh nhau, ở cấp trung học cơ sở, phổ thông, đại học, hai người đều phân tách nhưng kể cả thế thì cứ hễ nhàn rỗi đụng phải là lại đánh nhau. Ban đầu thì đánh loạn xạ bầm dập mặt mũi, sau đó học được cách phóng ám chiêu sau lưng, bắn tên ngầm hại người.
Lại sau nữa, anh bước vào giới giải trí, đối phương không mất phẩm cách đến nỗi đi gây phiền đến sự nghiệp của anh, nhưng chỉ cần anh có tình nhân là thằng chó này nhất định sẽ cướp, có người gã cướp được có người gã không cướp được, nhưng bất luận tên chó Tần Thuật bị anh gài bẫy hại thành dạng gì, đánh cho thảm đến mức nào, thì chẳng được bao lâu gã nhất định sẽ lại sinh long hoạt hổ nhảy ra khiêu khích.
Lại sau nữa, anh bệnh nặng, đối phương luôn miệng nói không so đo với kẻ sắp chết, lúc ấy mới tạm đình chiến, chỉ là không ngờ ba năm trôi qua, tên chó này không chỉ không cải tà quy chính, ngược lại càng ngày càng không giống người, còn âm độc bao nuôi người giống anh, không cần nghĩ anh cũng biết, chắc chắn Tần Thuật muốn làm anh phải ghê tởm đến chết cũng không yên.
Vô đạo đức, cực kỳ vô đạo đức.
So với thằng chó điên ấy, bất luận là kiếp trước hay kiếp này anh đều thật hiền lương bao nhiêu.
Việt Từ phục hồi tinh thần, thấy chó Tần Thuật cứ thế nghênh ngang tiến vào, lấy một ly rượu trong tay bồi bàn lên uống, hoàn toàn không tự ý thức lấy mình là khách không mời, đã thế khi nhìn quanh thấy anh và Phó Bồi Uyên thì lập tức đi về phía bọn họ một cách kiêu ngạo.
Vẫn là thứ không biết xấu hổ quen thuộc, chẳng thay đổi dù chỉ một chút.
Tân Thuật đi đến, ánh mắt càn quét trên người Việt Từ không kiêng nể, nhận được ánh nhìn cảnh cáo sắc lẹm của Phó Bồi Uyên mà vẫn không thèm thu bớt, gã hơi câu môi, khiêu khích nói: "Phó tiểu tam, đã lâu không gặp, lần trò chuyện trực tiếp trước đây là từ hồi ở câu lạc bộ nhỉ, khi cậu bị tôi dẫn người tới bắt?"
Câu này tràn đầy ác ý, không phải cậu ở đây mở tiệc cho Việt Từ hòng vả mặt tôi sao, tôi đây vạch trần thời cậu nghèo túng khó khăn nhất trước mặt cậu ta, xem ai mới là kẻ khó xử.
Nhưng không nghĩ rằng, Phó Bồi Uyên không chỉ không cảm thấy khó xử, còn phản kích ngược lại: "Phải, tôi vẫn nhớ rõ lúc ấy Tần thiếu ỷ vào quyền thế của cậu ruột đến câu lạc bộ làm cáo mượn oai hùm, kết quả bị một câu nhẹ nhàng của Kỳ thiếu đánh cho không lực đáp trả, vất vả quay đầu bước đi."
Mặt Tần Thuật nháy mắt vặn vẹo, gã sẽ không giải thích cho người ngoài nghe rằng gã quay đầu bước đi là vì không lâu trước đó cá cược thua Kỳ Dịch Niên, kẻ thua trong vòng một tháng nhìn thấy kẻ thắng nhất định phải gọi bằng bố, vì thế Kỳ Dịch Niên mới dọa gã lui được.
Gã cũng không biện hộ về chuyện Kỳ Dịch Niên với người ngoài, nghe vậy chỉ mỉm cười âm trầm, nói: "Đáng tiếc bây giờ không có Kỳ Dịch Niên nào che chở cậu nữa, dù tập đoàn Phó thị có tiền đến mấy thì làm sao, dân đấu không lại quan, tôi muốn sửa lưng cậu cũng chả mất một giọt mồ hôi."
Việt Từ yên lặng đứng bên cạnh nghe bọn hắn giơ thương múa kiếm, còn thỉnh thoảng bình phẩm, thằng da trâu này chém gió to, hiện giờ Phó Bồi Uyên không phải thiếu niên tiểu Phó mới chấp chưởng Phó thị phải giúp công ty thu dọn rắc rối năm xưa nữa, lấy quyền thế địa vị hắn bây giờ, nếu đánh nhau thật, chỉ có thể là kết quả lưỡng bại câu thương.
Phó Bồi Uyên nghe gã nhắc tới cái tên đó, con ngươi đen bỗng biến hóa kỳ lạ, lặng lẽ quấy lên bão tố, hắn tựa hồ suy nghĩ, nói thản nhiên: "Hóa ra Tần thiếu cũng biết Kỳ Dịch Niên đã không còn, một khi đã thế sao phải tìm một kẻ như Hà Ngọc làm thế thân để tán gẫu an ủi, hành vi yếu đuối đó thật không giống Tần thiếu."
"Chuyện giữa tôi và Kỳ Dịch Niên không cần cậu tốn sức quan tâm!" Mặt Tần Thuật âm trầm như tích ra nước, gã "À" một tiếng, giọng mềm nhẹ thong thả lại làm người cảm thấy bị ép đến hít thở không thông: "So với quan tâm những chuyện không liên quan đến cậu, không bằng nhìn xem, bây giờ không có người giúp, tập đoàn Phó thị mất bao lâu là bị niêm phong?"
Việt Từ nghe không nổi nữa, các chú cãi tới cãi lui cứ mỗi câu lại một tiếng Kỳ Dịch Niên, có biết anh đây đang đứng chỗ này không hả, hơn nữa lúc nào thì mấy lời lẽ vớ vẩn vô nghĩa đó có thể đuổi thằng chó điên Tần Thuật này đi chứ?
Anh nhướn mi mắt, nói ra một câu chọc đúng tim Tần Thuật: "Tần thiếu, anh nói thế không đúng rồi, Kỳ Dịch Niên với anh thì có chuyện gì chứ? Chuyện giữa cha với con à?"
Ầm ầm!
Câu ấy tựa như tiếng sét đánh ngang tai Tần Thuật, gã quay đầu, vẻ mặt bình tĩnh, ánh nhìn Việt Từ như một thanh lợi kiếm đâm xuyên người khác, gã kéo kéo khóe môi, híp mắt, gằn từng chữ một: "Cậu nói cái gì?"
"Nghe nói Tần thiếu đánh cuộc thua hắn, mỗi lần gặp mặt phải gọi bằng bố, anh có gọi không?"
Tần Thuật nhìn anh, trong khoảnh khắc, tâm tư luân chuyển liên hồi, người biết chuyện này không nhiều, ai nói cho cậu ta biết? Quý Trạch Hàn? Hay Lận Tình? Nhưng vì mục đích gì chứ?
Gã a một tiếng nho nhỏ, khôi phục sắc mặt bình thường, giọng nói lại cực kỳ âm độc: "Hắn đã là một người chết, sao hả, cậu muốn nhắc tới người cùng chôn mãi dưới đất giống hắn sao?"
"Cũng không phải." Việt Từ chậm rãi nói: "Chỉ là thấy anh không câu nào rời Kỳ Dịch Niên nên nghĩ anh nhung nhớ bố Kỳ, định dẫn anh đến mộ Kỳ gia thăm bố."
....
Ở một chỗ trong yến tiệc, Dương Đào nhìn chằm chằm cuộc tranh chấp không nháy mắt, lấy vị trí ba người Phó Bồi Uyên, Việt Từ, Tần Thuật làm trung tâm, trong vòng năm thước không ai dám đến gần, nhưng đại đa số khách khứa đều lặng lẽ hóng xem, dù gì bên đây cũng là Phó Tam gia, bên kia lại là chó điên Tần Thuật nổi tiếng giới cách mạng, hai người này đối chọi gay gắt nhất định sẽ long trời lở đất.
Có điều ngoài ý muốn, cuối cùng lại là Việt Từ khiến Tần Thuật không cách nào đáp trả, bọn họ đứng xa nên không nghe rõ, nhưng nhìn vẻ mặt mỗi người là biết, Tần Thuật đang bị vây ở thế hạ phong, mà còn luôn ở thế hạ phong lâu rồi.
Việt Từ này, lợi hại.
Dương Đào biết nội tình hơn người ngoài nhiều, càng quen nhìn cái cảnh tượng này, trước kia Tần Thuật cũng luôn đến khiêu khích Kỳ Dịch Niên rồi bị đánh cho không đường chống trả như vậy, thế nhưng vẫn cứ làm không biết mệt.
Làm bọn họ đều phải hoài nghi, liệu Tần Thuật có phải là kẻ cuồng bị ngược.
Cô đang đứng xem, bên cạnh bỗng có thêm một người từ lúc nào, tiếng người đàn ông mang theo nghi vấn rất tự nhiên, hỏi: "Người đứng giữa