Đoàn phim "Sở Minh Đế" vô thanh vô tức thay đổi diễn viên nam số ba. Sau khi Giang Chi Lâm rời khỏi, một minh tinh mới nổi của Phong Hoa vào thế chỗ, mọi việc bắt đầu đi vào quỹ đạo.
Rạng sáng đã bắt đầu, đêm khuya mới kết thúc, qua mấy ngày, cả đoàn phim đã dần dần quen biết nhau, dưới ách thống trị của bạo quân, mọi người tập mãi cũng thành thói quen.
Cảnh quay sáng hôm nay là cảnh đánh võ, dây thép được kiểm tra đi kiểm tra lại, nhân viên công tác không dám sơ sẩy chút nào.
Đây là cảnh nam chính Sở Nguyên sau khi bị phụ hoàng ghét bỏ thì bị đày đến đất phong xa xôi, trên đường đi bị thích khách đuổi gϊếŧ, thị vệ tùy thân chết hết không còn mống nào, bản thân hắn cũng bị tên thủ lĩnh thích khách ép vào tình huống ngàn cân treo sợi tóc.
Trần Viên bận rộn đi qua đi lại, nhìn Việt Từ mặc trường bào bằng gấm dày nặng, đồ bảo hộ trói chặt vào người, trong studio thì oi bức, mồ hôi chảy xuống gương mặt trắng sứ trông có vẻ rất vất vả.
Cô đau lòng nhíu mày, lại ngẩng đầu nhìn nóc nhà cao ngất, lát nữa Việt Từ sẽ phải bay tới bay lui trên đó, không khỏi càng thêm lo lắng: "Anh Việt có kinh nghiệm không? Thế kia cao quá, nếu không làm được thì có thể đổi người đóng thế."
Diễn viên đóng thế là điều thường xuyên gặp trong ngành sản xuất này. Dù gì các diễn viên cũng không trải qua huấn luyện võ thuật chuyên nghiệp, khó tránh khỏi sẽ bị thương khi quay các cảnh đánh võ có yêu cầu cao, vì vậy chỉ có thể nhờ những diễn viên đóng thế có xuất thân từ làng võ chuyên nghiệp tới giúp đỡ hoàn thành cảnh quay.
Phần lớn đoàn phim đều chủ động đề xuất dùng người đóng thế để phòng ngừa nghệ sĩ bị thương, nhưng trong đó không bao gồm đoàn phim có đạo diễn Phương Trung Quy làm chủ.
Đối diễn với Việt Từ là diễn viên gạo cội có kinh nghiệm phong phú Quan Thịnh, tuy danh khí không lớn nhưng tác phẩm trong tay nhiều đếm không xuể, thậm chí tưng hợp tác với Phương Trung Quy nhiều lần, hiểu rõ ràng tình huống của đoàn phim.
Nghe Trần Viên nói, ông cười cười, hảo tâm nhắc nhở: "Cô gái nhỏ đừng nghĩ đến chuyện đó làm gì, đạo diễn Phương chưa bao giờ cho diễn viên dùng người đóng thế, thế văn, thế võ, thế lõa thể đều bị cấm, cái anh ta muốn chính là chân thực tuyệt đối."
Trần Viên sửng sốt kêu ra tiếng, ánh mắt nhìn Việt Từ càng thêm lo lắng, nhưng cũng không dám nói gì nữa, sợ rước đến cho anh những rắc rối không đáng có.
Việt Từ cười khẽ, vỗ vỗ đầu cô, không để bụng nói: "Chỉ là treo lên dây cáp thôi, không cần chuyện bé xé ra to, đi ra khu xung quanh tìm mua bánh ngọt về đây, chỉ chốc lát là anh quay xong rồi."
Trần Viên hơi lúc lắc đầu, trong lòng không hiểu sao cảm thấy an ổn lại, ngoan ngoãn gật đầu đáp ứng.
Quan Thịnh đứng bên cạnh nhìn hai người tương tác, lại nhìn thân hình gầy của Việt Từ, không khỏi lắc đầu trong lòng, đúng là tuổi trẻ, chưa hiểu rõ tình thế, thân thể gầy yếu như vậy, đợi lát nữa kiểu gì cũng nếm mùi đau khổ.
Ý nghĩ đó vẫn luôn duy trì đến khi vang lên tiếng "Action!", sau đó tức thì chuyển thành kinh ngạc.
Ngay thời khắc ván giường gỗ đột ngột bị lật lên, thân hình thiếu niên nhanh nhẹn lanh lợi, trong chớp mắt đã quỳ một chân trên mặt đất, thân thể âm thầm phát lực, đôi mắt cảnh giác nhìn chằm chằm tên áo đen trước mặt, trong yếu ngoài mạnh lạnh giọng mắng:
"Ngươi là người nào? Có biết thân phận bổn vương hay không, mưu sát thân vương chính là tội tru di cửu tộc!"
Mặt mày hắn hiện vẻ non nớt, nhưng khí thế uy nghi của hoàng tộc lại hiển lộ rõ ràng, vừa nhìn đã biết đó là con rồng cháu phượng quen thói ra lệnh.
Quan Thịnh bị anh nhập vai quá nhanh làm cho sửng sốt, sau đó cũng nhanh chóng vào vai, âm trầm nhìn chằm chằm thiếu niên, tiến lên một bước, giọng nói khàn khàn bén nhọn tàn nhẫn: "Ta đến, đương nhiên là để lấy tính mạng của ngươi, Tấn Vương điện hạ." Thấy kẻ kia thẳng một câu vạch trần thân phận, Sở Nguyên hiểu rõ trong lòng, mục đích của đối phương chính là mình.
Hắn nhìn qua thi thể của thị vệ ở bốn phía, trong mắt hiện lên một tia kinh hoảng, nhưng vẫn nắm chặt trường kiếm trong tay, cố tình lá mặt lá trái nói chuyện với đối phương, định kéo dài thời gian.
Thủ lĩnh thích khách nhìn thấu ý đồ của hắn, cất tiếng cười quái dị, sau đó đột ngột ra chiêu.
Nhưng lúc này Sở Nguyên đã chuẩn bị sẵn sàng, bất chợt xoay người nhảy ra ngoài cửa sổ.
Trong phim trường liên tiếp vang lên tiếng hô kinh ngạc, nhìn không chớp cảnh tượng trước mắt: Việt Từ xoay người, vận sức, động tác mạnh mẽ hệt như con cá nhảy vào trong nước, theo dây cáp tung mình ra ngoài cửa sổ, chậm rãi rơi xuống đất.
Ở trước màn hình theo dõi.
Dương Đào nhìn màn hình với biểu tình phức tạp, nói lẩm bẩm: "Lúc cậu ta nhảy xuống cực kỳ giống bản thu nhỏ của Sếp. Hiện tại tôi cũng phải hoài nghi có khi nào đây là con riêng của anh ấy."
Phương Trung Quy lãnh đạm nhìn cô, không nể nang gì mà phá vỡ ảo mộng đó: "Việt Từ năm nay hai mươi ba tuổi."
Dương Đào lập tức nghẹn giọng, sau đó thở dài thật sâu, cố gắng lấy lại danh dự: "Những tháng ngày sau khi anh ấy đi thật quá gian nan, sống một ngày bằng một năm, tôi cứ cho là đã qua ba mươi năm rồi đấy."
Phương Trung Quy vẫn không rời mắt khỏi màn hình theo dõi, nặng nề nói nhỏ: "Ngay cả khi diễn phim cũng không có điểm nào khác biệt, tôi không tin đây là trùng hợp."
"Giống, cũng không giống." Dương Đào nhướn mày nói: "Cậu ta còn quá nhỏ, khí thế chưa đủ. Nếu sếp ở đây, một khi đã phát ra khí thế mạnh mẽ bá đạo, người đối diện chỉ có thể bị cuốn đi theo tiết tấu của anh ấy, một chút năng lực tự phản ứng cũng không có."
Cô hất cằm lên, trên mặt đầy kiêu ngạo và đắc ý.
Dương Đào đương nhiên không biết, lúc này Việt Từ cũng đang thở dài trong lòng, thân thể này thật quá thiếu sự rèn luyện, mặc dù sau khi sống lại anh đã tự ý thức tập thể hình nhưng vẫn còn lâu mới đủ.
Thời điểm treo trên dây cáp có rất nhiều thứ đành phải lực bất tòng tâm, thực lực vốn có cũng chưa phát huy được một nửa, đối với một diễn viên giỏi mà nói thì chuyện này đúng là nghẹn khuất.
....
Cảnh đánh võ kết thúc, nhân viên công tác vội vàng tiến lên giúp anh tháo đồ bảo hộ, bên cạnh đó là nhân viên trang điểm lanh lẹ lau mồ hôi và