Trong nội dung kịch bản của Sở Minh Đế có một đoạn cực kỳ mấu chốt, đó là sau khi thiếu niên Sở Nguyên đăng cơ, vấn đề đầu tiên gặp phải là loạn trong giặc ngoài, trong có bè đảng mẫu hậu chuyên quyền, ngoài có bọn man di rình rập, cạnh Minh đế lại không có lấy một cận thần hữu dụng, quyền lực hoàng đế tự nhiên có chiều hướng đi xuống.
Để cứu vãn thế cục, vị thái giám trung thành tận tâm của Minh đế hiến kế, mời Thừa tường tiền triều quy ẩn đã lâu là Du Hi quay lại triều đình. Minh đế cần hiền sĩ như kẻ khát cần nước, tự cải trang đi tuần đến nơi Du Hi ở ẩn để mời tiên sinh rời núi.
Nhằm đạt tính chân thực tuyệt đối, đạo diễn Phương định quay ngoài trời suốt mấy giờ liền, ngay tại Liên Vân Trại - địa danh Du Hi quy ẩn trong lịch sử,.
Trờ trở tối, những đỉnh núi kéo dài liên tiếp phía sau Liên Vân Trại như bị bịt kín bằng một tầng lụa mỏng. Hồ nước trong suốt, rừng cây um tùm, không khí hít thở trong lành, hoàn toàn có thể gọi là nơi đất lành chim đậu.
Nhân viên đoàn phim liên tay liên chân chuẩn bị đạo cụ, phó đạo diễn vội không dừng bước, vừa chấm dứt công việc ở khu A đã phải bật người chạy sang khu B, gấp như kiến bò chảo nóng.
Đúng lúc đó, có hai chiếc xe lần lượt dừng ở ngoài cửa Liên Vân Trại, một người đàn ông xuống xe, sau đó lại có một người khác ở xe sau theo xuống, mau chóng đến cạnh người kia. Phó đạo diễn nhìn thoáng qua thì sửng sốt.
Người đàn ông cao lớn rõ ràng là nhà đầu tư lớn nhất của bộ phim này, Tổng Giám đốc Phong Hoa, Phó Tấn.
Theo đạo diễn Phương làm việc từ ba năm trước, anh rất quen thuộc vị này, nghe nói hai người họ là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, tình cảm cực kỳ sâu sắc. Thời gian ấy vị Phó tổng này còn thường xuyên bỏ thời gian đến thăm đoàn phim, có điều hầu hết mọi lần đạo diễn Phương đều bận rộn đến mức không rảnh tiếp đón vị đầu tư này.
Mà người đang dây dưa với Phó Tấn lại là kẻ mới bị đuổi khỏi đoàn cách đây không lâu, hiện tại đã bị Phong Hoa đóng băng, diễn viên Giang Chi Lâm.
"Phó tổng, ngài cuối cùng cũng trở về." Giang Chi Lâm bất ngờ suиɠ sướиɠ, tỏ vẻ ngại ngùng, luống cuống giải thích: "Nhìn thấy xe ngài, em nhất thời kích động quá nên đuổi theo, mong ngài đừng để ý."
Nói thật dễ nghe, kỳ thật trong lòng hai bên đều biết, đây là đã tìm hiểu trước hành tung của gã rồi đón đường.
Phó Tấn không kiên nhẫn nhìn y, bỏ lại một câu: "Có việc đợi về công ty nói." Rồi đi luôn về phía khu trại.
Giang Chi Lâm nhất thời kinh hoảng không thôi, lòng biết nếu bây giờ không bắt được gã, sau này chỉ sợ không còn cơ hội xoay người. Nghĩ thế vội kéo chặt vạt áo gã đàn ông mà không kịp nghĩ gì, lời nói còn nhuốm vẻ van xin: "Phó tổng, ngài giúp em, từ khi bị đạo diễn Phương đuổi khỏi đoàn phim, công ty đã hủy bỏ hết hợp đồng quảng bá mà em có, cứ tiếp tục như thế em chắc chắn sẽ xong đời! Nể tình trước đây em bồi ngài thời gian dài như vậy, ngài cứu em một lần này đi..."
Bóng lưng không thèm lưu luyến của Phó Tấn chợt khựng lại, trong đầu đột nhiên nảy ra một suy nghĩ không tốt, sắc mặt đông lại. Gã xoay người nhìn chằm chằm Giang Chi Lâm, ngữ khí cực kỳ khó chịu: "Đạo diễn Phương nào?"
Giang Chi Lâm bị gã dọa tái mặt, ấp úng đáp: "Là đạo diễn Phương Trung Quy."
Ngay lập tức, y bị nắm lấy cổ áo quăng lên tường.
"Không phải tôi đã bảo không được tham gia phim của cậu ấy sao!"
Phó Tấn đen trầm mặt, đầy vẻ hung ác nham hiểm, sát khí tỏa ra như sắp nuốt trọn kẻ khác. Gã túm chặt cổ Giang Chi Lâm, ép hỏi: "Cậu đã nói những gì với cậu ấy rồi hả?"
Giang Chi Lâm cảm thấy phần lưng bị ma sát vào tường đau rát, nhưng sợ chết khiếp không dám phản kháng, chỉ đành phải bối rối lắc đầu: "Không nói gì cả, em không nói gì hết..."
Giải thích xong, đột nhiên linh thông, dẫn đường kể tội: "Đạo diễn Phương cực coi trọng Việt Từ, ngày đầu em vào đoàn đã bởi vì đắc tội cậu ta nên mới bị đạo diễn Phương đuổi ra ngoài!"
Lại là Việt Từ!
Phó Tấn âm trầm, buông lỏng tay nắm đối phương, nhìn y run rẩy ngã ngồi xuống đất mới lạnh lùng cảnh cáo: "Giữ cái miệng cho tốt, nếu không sẽ có người giúp cậu giải quyết vấn đề nói nhiều."
Giang Chi Lâm gật đầu lia lịa, toác mồm thở hổn hển, trông bóng gã đàn ông rời đi mà cảm thấy như sống sót sau tai nạn. Y đúng là quá ngốc... vậy mà lại quên mất một chuyện quan trọng, khi Phó Tấn còn cầm quyền, kiêng kỵ nhất là người bên gối tham gia phim của đạo diễn Phương. Y sử hết thủ đoạn toàn thân lấy lòng gã cũng không nhận được một tí kẽ hở để lấy được nhân vật Sở Minh Đế. Đến tận khi đổi Tổng Giám đốc, y mới có cơ hội lộ diện.
Lúc đó chỉ cho rằng Phó Tấn ngại mắt bạn thân nên mới không đồng ý cho bọn họ đi, bây giờ xem ra... sợ là có nội tình khác.
Từ xa nhìn thấy Phó Tấn đi về phía này với bộ mặt âm trầm như Diêm Vương địa phủ, phó đạo diễn nhất thời kinh hồn táng đảm nghênh đón: "Phó tổng, ngài đã trở lại."
Phó Tấn nheo mắt, hôm nay nghe vô số cụm từ "trở lại", cảm thấy chói tai vô cùng, gã nhìn quanh một vòng, hỏi ngắn gọn: "Trung Quy đâu?"
Phó đạo diễn: "Đang quay phim ở khu A, công việc bên ấy hẳn đã kết thúc, tôi đưa ngài qua đó."
"Tôi tự đi." Phó Tấn khoát tay, ý bảo không cần đi theo, đồng thời nới lỏng cà vạt, thu lại sát khí rồi lập tức tới khu A.
Bí thư theo sau gã, nhỏ giọng giải thích: "Phó tổng, sự việc của Giang Chi Lâm dường như bị ai đó cố tình áp xuống, không cho chúng ta biết."
Đáy mắt Phó Tấn lạnh lùng: "Tôi biết."
Từ sau khi gã ra nước ngoài, quyền lực đối với Phong Hoa ngày càng giảm sút. Công ty gã khổ tâm kinh doanh giống như trở thành thiên hạ của Phó Cảnh Việt, nhiều tin tức căn bản không có cách nào truyền từ trong nước tới nước M. Không chỉ có sự việc của Giang Chi Lâm khiến gã trở tay không kịp, ngay cả chuyện Việt Từ đến tột cùng đã làm những gì trong nước, gã cũng không thể nào biết được.
Loại cảm giác này khiến gã phiền chán không chịu được.
Lần cuối gã thấy mặt Việt Từ là sau khi hai người kết thúc quan hệ, sự nghiệp cậu ta gặp phải đả kích trầm trọng nên hồn bay phách lạc đến Phong Hoa nhận lỗi với gã. Gã quan sát thanh niên bị bảo vệ đuổi đi qua kính cửa sổ, mặt cậu ta trắng bệch, chật vật hoảng hốt, gầy trơ