Đặc trợ Đoạn đích thân đưa người về tận cổng rồi mới quay lại phục mệnh.
"Tam gia."
Không có Việt Từ bên cạnh, Phó Bồi Uyên thay trở về trang phục nghiêm túc ngày thường, ngắm nghía ly rượu không Việt Từ uống lúc nãy, mặt trầm như nước, cất tiếng trầm trầm uy nghiêm: "Tăng tốc việc thu mua Hoa Thanh."
Người quanh con cáo nhỏ, phải thay một đám khác có thể trông chừng y.
Không khí trong phòng yên tĩnh lại áp lực, giọng Tam gia lạnh đến tận xương, đặc trợ Đoạn xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, thầm biết Tam gia đang tức giận nên vội ứng lời, nói thêm: "Gần đây cứ có người điều tra thân phận của ngài, họ tra từ manh mối là tên thật."
Biết tên thật lại không biết thân phận thì chỉ có một người.
Phó Bồi Uyên thản nhiên "Ừ" một tiếng, trong mắt mỉm cười, dặn: "Đừng để cậu ta tra được."
Không thể để cho cáo con kia thấy khó mà lui, nên bất luận là thân phận hay các phương diện khác, hắn đều phải tạm thời ẩn nhẫn, chờ thời cơ chín muồi rồi mới một hơi nuốt y vào bụng.
"Vâng."
Đặc trợ Đoạn thức thời đi ra, đóng cửa lại.
Phó Bồi Uyên trầm ngâm nhìn ly rượu trong tay, cảm thấy nghi hoặc, đã tiếp xúc, thăm dò mấy lần mà cáo con vẫn chưa đoán được thân phận của hắn sao, là giả vờ không biết hay do có nguyên nhân gì khác?
Đang tự hỏi thì chợt nhớ tới màn hình di động lúc nãy của Việt Từ, trên thanh tìm kiếm có ba chữ "Kỳ Dịch Niên" rất rõ ràng.
....
Dạo này Tư Minh Tu rất bận, đã vậy còn đón thêm một phiền phức mới làm anh bận càng bận hơn.
Sau cuộc họp cấp cao ở công ty, anh nhận được điện thoại từ quầy lễ tân: "Anh Tư, bảo vệ tầng dưới đang bắt giữ một bà thím lén lút mò vào công ty, bà ta cứ luôn la hét đòi gặp Việt Từ..."
Tư Minh Tu ngẩn ra, nháy mắt nhớ tới một gương mặt cay nghiệt già cỗi, lòng nổi lên dự cảm bất an.
Ngay sau đó, giọng cô em lễ tân nhanh chóng nghiệm chứng dự cảm của anh: "Bà ta vẫn luôn la lối nói mình là mẹ của Việt Từ."
"Dặn bảo vệ trông chừng cẩn thận, tôi đến ngay đây!"
Khi Tư Minh Tu chạy đến nơi, người phụ nữ đó đang líu ríu nói gì đó với bảo vệ, bóng người sau cánh cửa mờ mờ nhưng vẫn khiến anh liếc một cái là nhận ra: mẹ Việt Từ - Việt Tân Thư.
Anh nhớ lần đầu tiên gặp người phụ nữ này ở Tuyên Thành, quê Việt Từ. Ba người ngồi trong một phòng riêng ở nhà hàng, Việt Tân Thư nhìn anh như đang cân nhắc một khách làng chơi có khả năng chi tiền hay không, mà con ruột mụ chính là thứ để mời chào mối làm ăn bạc triệu.
Việt Từ nhát gan ngồi một góc, Việt Tân Thư tham lam đòi tiền bán thân của con trai, không ngại bắt cậu ký hợp đồng bán mình hai mươi năm với giá cao, còn người bị bán thì từ đầu đến cuối đều thuận theo một cách chết lặng.
Sau đó, anh đưa Việt Từ đi, dung mạo xuất sắc của đối phương nhanh chóng thu hút được sự chú ý, phim truyền hình nhận hết bộ này đến bộ khác, tuy diễn xuất không tốt nhưng được cái chăm chỉ, khắc khổ, tiền kiếm được đều trôi hết về thẻ tại Tuyên Thành kia, chui vào túi áo Việt Tân Thư.
Đến khi cậu ta bước chân vào cái hố sâu của Phó Tấn, ngăn cản thế nào cũng không được, suýt thì chôn luôn cả sự nghiệp lẫn cuộc đời vào đó, sau đấy hiểu ra rồi lột xác, thì lại đi vào một phương hướng cực đoan khác, sự khác biệt trước và sau ấy cực lớn, đến nỗi làm anh nghi ngờ liệu có phải người đã bị đánh tráo hay không, tất nhiên khuôn mặt kia cả thế giới không còn cái thứ hai, giả thiết bị đánh tráo cũng không có khả năng thành sự thật.
Như dù thế, anh vẫn thấy nghi ngờ, đến tột cùng cái Việt Từ nhát gan kia có phải cũng chỉ là một loại vỏ ngụy trang thôi không.
Vô số suy nghĩ lóe qua trong đầu, Tư Minh Tu đẩy cửa vào, mấy người bên trong quay đầu nhìn anh.
So với năm đó, Việt Tân Thư đã béo lên mấy phần, nhờ thế, nét cay nghiệt trên mặt không lộ rõ ra như trước nữa, riêng đôi mắt khàn đục khi nhìn thấy anh lại phát ra tia sáng tham lam mãnh liệt.
"Tôi biết anh, anh là... người đại diện của Việt Từ!"
Mặt Tư Minh Tu không hề thay đổi: "Bà đi theo tôi."
Việt Tân Thư theo sau anh, không chờ được mà nói: "Anh dẫn tôi đi tìm Việt Từ, tôi... tôi thiếu..."
"Câm miệng." Tư Minh Tu ngắt lời mụ, mắt lạnh như băng: "Tôi biết rồi, theo cho kịp, về rồi nói tiếp."
Mụ tới đây tất sẽ không có chuyện gì tốt, nếu thật sự để mụ nói ra ở chỗ này thì chỉ sợ ngay hôm sau Việt Từ sẽ được lên đầu mặt báo.
....
Khi Việt Từ về đến nhà, Tư Minh Tu đã đưa người về phòng ngồi đợi, anh đang hút thuốc ở ban công, còn mụ đàn bà có vẻ mặt già cỗi đang sờ tới sờ lui đồ dùng trong nhà, thích không buông tay.
"Cái tivi này to thật, lúc nào đi tôi muốn đem theo."
"Đây là cái gì, làm từ thủy tinh à, đẹp quá, đem theo, đem theo."
"Đồ đạc trong nhà làm bằng gỗ hoàng đàn sao, thảm trải sàn mềm quá, con trai, con sống bên ngoài cũng thật biết hưởng thụ, chẳng nhớ tới mẹ ở quê nhà chịu nhiều khổ cực!"
Lời lẽ lải nhải, ánh mắt tham lam như hận không thể gom hết tất cả đồ đạc trước mắt làm của riêng, Việt Từ liếc mắt liền nhận ra đó là