Siêu xe màu đen dừng trước cổng trang viên, người Phó gia không hẹn mà cùng quay ra nhìn với bộ mặt nghiêm túc, mắt sáng như sao. Thái độ đó khiến khách khứa chưa rõ lý do bàn tán sôi nổi. Người trên xe rốt cục là ai mà có thể khiến người nhà họ Phó chú trọng đến thế.
Cụ lớn Phó gia?
Hay là Phó Tam gia?
Ôm lòng nghi hoặc, ánh mắt mọi người đều hướng về phía cổng, thấy hai người đàn ông cùng nhau đi vào, không khỏi kinh ngạc, sao trẻ thế?
Cũng cùng lúc đó, những người Phó gia đang ở đây đều biến đổi sắc mặt.
Xung quanh đều là ánh nhìn chăm chú, đương sự lại không cảm thấy gì. Việt Từ đảo mắt xem khắp nơi, thấy một gương mặt quen thuộc, quen đến đau cả mắt.
Thần sắc tang thương, bên môi là hai cái ria mép, bộ dạng lôi thôi lếch thếch, trong ngực còn ôm một cô em, xem ra cũng không có nhiều khác biệt so với hơn mười năm trước, điểm khác nhau duy nhất chính là khuôn mặt già hơn. Tuy năm đó anh chỉ liếc qua bộ mặt kia trên bìa tạp chí nhưng vẫn bị bề ngoài đối phương làm cho nhớ mãi không quên, giờ nhìn mà cảm thấy ký ức hãy còn mới mẻ.
"Phó Tam gia" cũng nhìn qua phía này, miệng ngậm điếu thuốc, một tay ôm eo phụ nữ, một tay bưng chén rượu giơ về hướng này ý bảo. Anh và đối phương cho nhau một cái liếc mắt, tinh thần người đàn ông liền run lên, nhổ tàn thuốc xuống, hướng về phía anh huýt sáo vang dội.
... Phó Tam gia dễ trêu như vậy ư?
Việt Từ kinh ngạc, tuy anh chưa từng xây dựng quan hệ với đối phương, nhưng vẫn nghe thấy tiếng đồn bên ngoài. Kẻ cầm quyền cao, tâm cơ thâm trầm, lãnh đạm cấm dục trong lời đồn, lại chính là gã trai thẳng làm người đau mắt này?
Anh cứ tưởng đối phương chỉ là có ngoại hình không hợp thẩm mỹ của mình, nhưng tính tình cũng thế thì đúng là nghe nhiều không bằng gặp mặt nhỉ?
Nghĩ thế, Việt Từ không khỏi sinh lòng hoài nghi, xoay đầu hỏi nhỏ người đàn ông làm bạn đi cùng: "Kia là ai?"
Phó Bồi Uyên nhìn thoáng qua anh trai mình, ánh mắt thản nhiên thành công làm đối phương kiềm chế bớt, hắn cười nhạt, giải thích nghi hoặc cho Việt Từ: "Đó là Nhị gia của Phó gia, là chú hai của nhân vật chính hôm nay."
Không phải chú ba à?
Việt Từ dừng bước, nhìn người đàn ông cạnh mình theo bản năng, vẻ mặt Phó Bồi Uyên tự nhiên bình thản, nâng tay nhấc chân đều mang theo khí chất của kẻ bề trên, còn giống với thân phận Phó Tam gia hơn cả "Phó Tam gia" mà anh biết. Một thoáng nghi ngờ đã tìm được đáp án, anh nghĩ bụng, nhất thời có chút dở khóc dở cười, thật đúng là một sự nhận nhầm kỳ quặc.
Có điều, đây cũng hoàn toàn là một kinh hỉ không thể đoán trước, anh vậy mà lại tán đúng cha nuôi của kim chủ cũ, cũng là núi dựa lớn nhất. Quan hệ tam giác này vừa rắc rối phức tạp vừa gợi lên cảm giác cấm kỵ không tầm thường, trong khoảnh khắc khiến Việt từ cảm thấy cực kỳ kíƈɦ ŧɦíƈɦ.
Thực sự là rất có ý tứ.
Phó Tấn vội đặt chén rượu xuống đi ra chào đón, chợt co rụt đồng tử, dừng bước chân.
Gã nhìn thấy tình nhân cũ đứng cách đó không xa, gương mặt xinh đẹp diễm lệ kia quen thuộc đến mức gã nhắm mắt cũng có thể miêu tả được, mà bạn đi cùng cậu ta, người đàn ông đạm mạc cao ngạo, khí thế bức người, mang theo uy áp gã không thể phản kháng. Giờ phút này, thấy hai người cùng nhau tiến tới làm gã như rơi vào từng cơn mê muội, chỉ cảm thấy như đang bị lệ quỷ lấy mạng, bản thân chìm trong một giấc mộng hoang đường, hận không thể thoát ra.
Sắc mặt gã trắng bệch, như tượng điêu khắc không nhúc nhích, nhưng dưới ánh mắt bức người của người đàn ông thì vẫn bất giác sợ run, thốt lên một câu mà không qua suy nghĩ: "Cha."
Người đàn ông này là Phó Tam gia.
"Shhh..."
Khách khứa ở đây không hẹn mà cùng hít một hơi khí lạnh, tròng mắt khiếp sợ hận không thể trồi ra khỏi vành mắt, không ngờ Phó Tam gia lại trẻ tuổi như vậy, khí thế lại bức người như thế.
Nỗi khiếp sợ qua đi, sự nghi hoặc lặng lẽ dâng lên, có người hạ giọng nói thầm:
"Bên cạnh Tam gia còn có bạn đi cùng, đó là Khê thiếu phải không?"
"Không đúng, Khê thiếu ở bên kia cơ mà..."Nói hết câu, giọng cũng nhỏ đến mức nghe không rõ, bởi khuôn mặt Thanh Khê đã lạnh như khắc băng, làm sao còn dám nói thêm cái gì cho xui xẻo.
Nếu không phải Khê thiếu, vậy thì là ai, Phó gia còn con cháu trẻ tuổi như vậy ư?
Có người nhận ra, nhỏ giọng hô lên kinh ngạc: "Đó không phải là minh tinh đang nổi nhất gần đây ư, gọi là... Việt Từ?"
"Minh tinh?"
"Tình nhân của Tam gia à?"
Không phải người ta nói Tam gia có chứng nghiện sạch, nam nữ đều không lại gần được ư, thế mà Việt Từ này lại có thể bám lên cái cây lớn đó, bản lĩnh đúng là không nhỏ!
Trong lúc nhất thời, mọi người đều dùng ánh mắt tò mò soi mói nhìn qua, đều chất chứa mấy phần khiếp sợ.
Trước mắt bao người, Phó Tấn đã cứng họng từ lúc nào, Phó Bồi Uyên lại vươn tay ôm eo Việt Từ, giam người bên mình một cách bá đạo, sử dụng phương thức chứa đầy du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu như thế để công khai biểu thị chủ quyền. Dưới ánh mắt không thể tin của mọi người, hắn liếc nhìn Phó Tấn, nói thản nhiên: "Còn thất thần ra đấy làm gì, chào đi."
Chào... chào là gì?
Mặt Phó Tấn trắng rồi lại xanh, sự nhục nhã mãnh liệt khiến gã khó lòng chịu đựng, còn có cảm giác khủng hoảng không nói nên lời. Đó đã từng là tình nhân của gã, là người từng si mê gã vô cùng, từng coi gã như cả thế giới, bây giờ lại đứng bên cạnh cha nuôi mà gã kính trọng, bên cạnh vị mà kẻ khác chỉ có thể nhìn lên. Không khí giữa bọn họ thân mật, ái muội, bảo gã chào người ta, gã nên chào là gì? Chào như thế nào?
Nếu không phải lòng e ngại Tam gia đã ăn sâu bén rễ, lúc này gã sẽ không thèm quan tâm gì hết mà trốn khỏi tình thế khó khăn này!
Việt Từ cười như không cười liếc nhìn Phó Bồi Uyên, sự việc đã rõ ràng. Tuy không biết vì sao năm đó anh nhận nhầm thành người khác, nhưng bỏ qua nghi vấn đó thì hết thảy vấn đề còn lại đều đã giải thích được. Phó Bồi Uyên đưa anh đến lễ đính hôn này hẳn là vì có dự mưu từ sớm, hắn muốn mượn cơ hội này để công bố quan hệ giữa bọn họ với mọi người, cộp một con dấu Phó Tam gia lên người anh, để kẻ khác không còn dám đem lòng mơ ước.
Người đàn ông này chưa từng bỏ qua tính toán thanh lý nợ hoa đào quanh anh, du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu đúng là mãnh liệt.
Bị người đi trước một nước cờ, anh cũng không cảm thấy tức giận lắm, cảnh tượng trước mắt này mới thực sự thú vị, thú vị đến mức nếu anh không đáp lại câu nào thì thật có lỗi với sự khổ tâm sắp xếp của người đàn ông.
Việt Từ nhìn mặt Phó Tấn suy sụp, khóe môi nhếch lên, kéo dài giọng, điệu bộ không thèm để ý: "Đính hôn vui vẻ nhé, con trai."
Con... con