Ngày hôm sau, Lô Khê dậy sớm thay quần áo, cực kỳ tự giác đi vào bếp, tìm kiếm phương pháp nấu ăn trên mạng, dùng kỹ năng bếp núc không thuần thục lắm nhưng coi là có quy củ để làm ra một bữa sáng đơn giản. Sau khi bày trứng ốp la, pho mát, sữa lên bàn cơm, thiếu niên bỗng nhẹ nhàng thở ra, cậu không bao giờ muốn phải trải nghiệm sản phẩm hắc ám của Việt Từ lần nữa.
Thượng đế quả là công bằng, ông ta cho Việt Từ thiên phú diễn xuất trác tuyệt, lại lấy đi kỹ năng nấu nướng trong sinh hoạt đời thường của anh ấy. Ngày hôm qua cậu trăm triệu lần cũng không nghĩ tới, Việt Từ không chỉ nấu canh gừng thành nước đường đỏ, còn biến mấy món trứng gà xào thành thứ ngọt đến lợ cả yết hầu, còn dư lại nồi cơm kia thì cũng chưa chín. Đừng nói là cậu, ngay cả người đàn ông mạnh mẽ như chú nhỏ cuối cùng cũng phải bại trận trước bàn ăn hắc ám đó.
Đáng sợ, thực sự đáng sợ.
Việt Từ vừa tỉnh dậy đã nhìn thấy thiếu niên tuấn tú trước bàn ăn. Cậu mặc một bộ áo bằng vải tơ tằm, tay áo xắn lên, quần dài bó sát phác họa rõ hai chân thẳng dài. Anh khẽ cất tiếng cười: "Không thể tưởng nổi Khê thiếu mười ngón không dính nước của chúng ta cũng có một mặt mẹ hiền vợ đảm như vậy, thật là khiến tôi mở mang tầm mắt."
Thiếu niên mím môi trừng mắt liếc anh, vành tai lại hơi hơi phiếm hồng, hừ lạnh nói: "Một bữa cơm có cái gì khó, anh chia tay với chú nhỏ, mỗi ngày em đều sẽ làm cho anh ăn."
Việt Từ cắn một miếng pho mát mềm, đáp lại không rõ chữ: "Tôi ở bên chú nhỏ nhà cậu, không phải càng được cậu hiếu kính hơn sao?"
"Vậy anh phải cẩn thận chút." Lô Khê nghiến răng, nói lạnh lùng: "Cẩn thận không ngày nào đó, trong hiếu kính cũng sẽ trộn lẫn vài thứ trí mạng."
"Thế à." Tiếng đạm mạc lạnh như băng đột ngột vang lên, Phó Bồi Uyên từ phòng ngủ đi ra, đảo con ngươi thâm thúy qua thiếu niên vừa nhất thời cứng ngắc, thản nhiên nói: "Sẽ dùng độc hả, nếu có nhu cầu ở phương diện này thì có thể nhờ đặc trợ Đoạn hỗ trợ."
Lô Khê cứng người trong chớp mắt, nhìn người đàn ông thong dong ngồi xuống cạnh Việt Từ, cậu cất tiếng âm trầm nhỏ nhẹ trả lời: "Vậy ư, vậy con phải theo đặc trợ Đoạn học hỏi cho tốt mới được."
Phó Bồi Uyên cười như không cười nhìn cậu, thấp thấp "A" một tiếng, nói: "Được, ta chờ con học thành tài trở về, có điều trước đó con vẫn phải chuẩn bị sẵn hành lý đi, chốc nữa cha con sẽ đến đón con trở về."
Lô Khê nắm chặt pho mát trong tay, đối mặt với người đàn ông không chút do dự, lạnh lùng đáp lại: "Chuyện đó không phiền chú nhỏ mất công quan tâm."
Việt Từ vừa ăn pho mát, trứng ốp la, vừa đầy hứng thú xem hai người họ đối chọi gay gắt; đợi ăn chán rồi, anh uống hết cốc sữa bò, đứng dậy đẩy ghế: "Hai người cứ từ từ tán gẫu, tôi đi làm trước đây."
Tiếng hai nam nhân đồng thời ngưng lại, mở mắt trừng trừng nhìn thanh niên xem xong kịch rồi cứ thế đi xa dần.
Lô Khê đứng dậy, đuổi theo cất cao giọng: "Em đưa anh đi."
Việt Từ mở cửa, Lô Khê theo sát nút: "Đi nhanh vậy làm gì, vừa lúc tiện đường đến đoàn phim, sau này mỗi ngày em đều có thể đưa anh đi."
"Không cần." Một giọng nói lãnh liệt vang lên, không phải của Việt Từ, trước cổng biệt thự, một chiếc xe thể thao màu xám bạc hạ cửa kính xuống, khuôn mặt tuấn tú của Tư Minh Tu đập vào mặt, anh nhìn thoáng qua Lô Khê, nói: "Cậu ta có người đại diện, không khiến Khê thiếu phải nhọc lòng, hơn nữa cũng không tiện đường, chúng tôi còn có việc khác phải làm."
Vất vả lắm mới vứt ra được chú nhỏ, lại có một cái người đại diện đến, quả thực là âm hồn không tan.
Lô Khê nghiến răng, lạnh mắt nhìn người trong xe, lời lẽ sắc bén không nể mặt: "Anh chẳng qua cũng chỉ là người đại diện, lo phận sự mình cho tốt là được rồi, chuyện giữa tôi và Việt từ anh không có tư cách xen vào, càng không cần phải quan tâm."
Tư Minh Tu không thèm phản ứng, cũng không nhường một bước: "Cậu ta là nghệ sĩ dưới tay tôi, muốn qua lại với ai đều phải qua tôi sàng chọn đánh giá, Khê thiếu mới không nên vượt quá giới hạn."
"Được rồi." Việt Từ khoát tay lên vai Lô Khê, cười có mấy phần bất đắc dĩ: "Sao lại phải cãi nhau chứ, hôm qua anh đã xin phép Lạc Dương, hôm nay có việc không thể tới, chốc nữa sẽ đến tổng bộ GT ký hợp đồng, buổi tối còn phải tham gia một tiệc từ thiện, trở về phòng đi, ngoan."
Sắc mặt phiếm lạnh của Lô Khê hơi dịu đi, cậu nhấp nhấp môi, nói với vẻ tự giễu: "Được rồi, là em tự mình đa tình, hoàn toàn chẳng biết gì về lịch trình của anh, còn vội vã mong được cùng anh ra cửa."
Việt Từ vội vàng dỗ dành: "Được được được, sau này lịch trình của anh sẽ để Trần Viên cho cậu một bản có được không?"
Khóe miệng Lô Khê hơi hơi gợi lên, giây tiếp theo lại tự kéo xuống, tiếp tục được một tấc tiến một thước, giọng điệu chứa ba phần uất ức: "Vậy thì có tác dụng gì, chú nhỏ không chứa nổi em, chốc nữa em phải đi rồi, cơ hội cùng anh ra cửa sẽ không bao giờ có nữa."
Việt Từ cười nhẹ: "Nhà ở không phải của anh, chuyện này anh không thể đáp ứng cậu, cậu muốn thì tự tìm chú nhỏ nói đi."
Không thể đạt thành mục đích, Lô Khê bĩu môi, nhưng cũng thông minh không dây dưa tiếp, chỉ nói: "Vâng, gặp lại ở tiệc từ thiện."
....
Việt Từ lên xe, thuần thục ngồi vào ghế phó lái; Tư Minh Tu cầm chắc tay lái, thần sắc vẫn rất thản nhiên; Trần Viên ngồi phía sau đang cầm di động không biết nghịch cái gì, căn bản không rảnh bận tâm anh.
Tư Minh Tu lái xe ra ngoài, ngữ khí châm chọc, hỏi chậm rì rì: "Cảm giác trái ôm phải ấp như thế nào, một chú một cháu thích người nào hơn?"
Việt Từ không chỉ không phản ứng, còn ra vẻ tự hỏi, tủm tỉm trả lời: "Cả hai đều rất tốt, mỗi người đều có phong cách riêng."
Tư Minh Tu nghẹn họng, không ngờ da mặt anh lại dày đến thế, mãi lâu sau mới bật cười thành tiếng: "Bạn chơi kia của cậu lộ thân phận ra là Phó Tam gia... có phải đã cho cậu cảm giác rất kinh hỉ hay không?"
"Anh biết đến tin này chậm quá." Việt Từ lười biếng nói: "Tin này ngay trong ngày đính hôn cũng đã truyền ra ngoài, tin tức của người đại diện Tư quá không linh thông, khiến tôi thật hoài nghi trình độ chuyên nghiệp của anh đấy."
Anh sờ sờ cằm, nói tiếp: "Có điều, tầng thân phận này đích thực có cảm giác kinh hỉ."
Trần Viên ngồi sau nghe câu này, tức khắc sáng mắt lên, cầm di động vồ tới, kích động hô: "Anh Việt, mau giúp em chọn một cái."
Việt Từ nhận di động, lòng đầy nghi hoặc cúi đầu xem, hóa ra là bảy, tám mẫu mũ xanh trên trang mua sắm online, kiểu dáng không giống nhau, màu sắc cũng không giống, màu xanh lá mạ, màu xanh lục nhạt, xanh nhạt, xanh lục đậm, cái nào cũng là nón xanh được làm hoàn mỹ (ý là đội nón xanh - cắm sừng).
"Đây là mua cho ai?"
Trần Viên đáp: "Bổ sung quà đính hôn cho Phó Tấn, em với chị Dương đã bàn luận lâu rồi mà chưa chọn được cái nào, càng nghĩ càng thấy để anh chọn là hợp nhất."
Tư Minh Tu nghe được kéo khóe miệng, trước kia sao anh không biết Trần Viên cũng sẽ chém người như vậy chứ, tò mò hỏi: "Chị Dương kia là?"
"Tổng Giám Dương Đào của Kinh Niên Giải Trí ấy." Trần Viên nói với vẻ đương nhiên, nghĩ nghĩ rồi giải thích: "Anh Tư, hai ngày trước anh ra nước ngoài nên không biết, từ sau chuyện hôm lễ đính hôn, chị Dương ngày nào cũng đến thăm đoàn phim, chúng em tán gẫu mấy lần thì phát hiện cùng chung sở thích, thường xuyên qua lại thế là thành thân thuộc."
Việt Từ dở khóc dở cười hỏi: "Sở thích chung của hai cô là gì?" Giở gió sao?
Trần Viên nhìn anh bằng vẻ mặt khâm phục, kính ngưỡng: "Tất nhiên là đả kích cậu con trai được hưởng sái kia của anh - Phó Tấn."
"... Cậu con trai được hưởng sái?" Tư Minh Tu nhớ kỹ mấy chữ này, trong nhất thời thế mà lại không nói nên lời.
Trần Viên phấn chấn tinh thần, hưng phấn phổ cập khoa học cho anh: "Anh Tư không biết đấy thôi, cũng đúng, chuyện này chắc chắn phải bị Phó Tấn áp xuống rồi. Ngày đó trên lễ đính hôn, anh Việt gọi Phó Tấn một câu "con trai", còn nói thẳng Tam gia là tình nhân nhỏ của mình, khách khứa đang ngồi đều khiếp sợ câm nín. Chị Dương miêu tả cảnh tượng đó cho em nghe rất sống động, đến nỗi em giật mình nhảy luôn từ trên ghế xuống!
Trời ơi, lúc ấy anh Việt thật quá ngầu đi, ngẫm lại những pha ngáng chân ghê tởm lúc trước của Phó Tấn, lần này đúng là xả được một bụng tức giận!"
Tư Minh Tu: "..."
Anh dùng thần tình quỷ dị đánh giá Việt Từ một lúc lâu, khụ một tiếng nhỏ: "Xuống xe đi, đến GT rồi."
....
Hè năm nay đã định trước là một mùa hè không tầm thường, tin tức sốt dẻo liên tiếp bùng nổ, đầu tiên là vụ