Lúc Phó Bồi Diệp đến, chỉ thấy con trai mình đang ngồi cuộn một mình trong góc, tiếng động mở cửa cũng không đủ để cậu ngẩng đầu liếc mắt, cả người tản ra hơi thở u tối áp bách, đến nỗi hắn nhìn mà huyệt Thái Dương phải nhảy lên thình thịch.
"Đưa con của anh về, bằng không đừng trách tôi không nể tình anh em."
Tiếng nói lãnh đạm khắc chế của Phó Bồi Uyên vang vọng bên tai, cùng với trước mặt là hình ảnh thằng nhóc con không ngừng tìm đường chết hình thành lực tác động trực tiếp, khiến Phó Bồi Diệp rốt cục không kiềm được lửa giận, tiến lên dùng một tay xách thằng con dậy.
"Bốp!"
Trong phòng vang lên tiếng tát tai hung ác.
Lô Khê bị đánh lảo đảo, lui lại ngã vào ghế, cậu quơ quơ đầu, liếm qua chỗ miệng vừa bị răng nanh bập phải, cảm giác đau rát trên mặt khiến cậu dần tỉnh táo, nghe thấy tiếng cha mình đang nóng nảy trách cứ:
"Phó Thanh Khê mày có biết mình đang làm gì hay không hả, mày đây là đang tự tìm đường chết, ngăn cũng không ngăn được đi đến đường chết, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!
Mày muốn cướp minh tinh kia từ trong tay chú ba, vậy đã từng nghĩ chưa, chưa nói tới việc có thành công được hay không, dù Việt Từ thích mày để ý mày thì cũng không có tác dụng gì, ngay cả khi chính bản thân Việt Từ muốn bỏ trốn thì chú nhỏ mày cũng sẽ không buông tay, hơn nữa cứ theo du͙ƈ vọиɠ độc chiếm đến điên cuồng mất trí của hắn thì hắn thà chăt đứt hai tay hai chân Việt Từ, nhốt trong phòng khóa lại đến chết chứ đừng hòng thả người ra ngoài dâng cho kẻ khác!
Mày thế này không phải là đang tranh giành tình yêu, mà là tự đào hố chôn chính mày và người mày yêu!"
Lô Khê vốn đang đỏ bừng mặt lên vì bị đánh, nghe một phen mà trắng bệch ra. Dù không muốn cũng phải thừa nhận cha cậu nói đúng, cậu quá ngây thơ rồi, ngây thơ cho rằng chỉ cần Việt Từ yêu mình hơn yêu chú nhỏ thì cuộc đấu tranh tình yêu này mình chính là người chiến thắng. Chú nhỏ không phải là những người khác, hắn có quyền thế cao cao tại thượng, hoàn toàn không cùng một cấp bậc với những kẻ cạnh tranh còn lại.
Phương Trung Quy mới đúng là người khôn khéo nhất, anh ta không tỏ ra lỗ mãng cứng rắn với chú nhỏ giống như cậu, mà chọn cách yên lặng lùi về bên cạnh Việt Từ, tự nhận làm người thủ hộ, tìm thời điểm thích hợp để tranh thủ cơ hội.
Đó là biện pháp ổn thỏa nhất, nhưng không phải là biện pháp của Lô Khê, mặc dù thấy rõ tất thảy, cậu cũng không muốn ẩn nhẫn đứng sau lưng Việt Từ, nhìn anh cùng chú nhỏ khanh khanh ta ta*.
Phó Bồi Diệp thấy cảm xúc cậu ổn định lại, nói tiếp: "Chú con cho con đi du học, nhưng ta không đồng ý, con có học hơn mười năm cũng chẳng khác một minh tinh nhỏ không có tiền đồ. Nếu con thật sự muốn có Việt Từ, trước hết phải làm bản thân mạnh lên, chỉ có mạnh lên đến mức có thể chống lại được chú con, mới có tư cách nói yêu cậu ấy."
"Con biết." Lô Khê ách cổ họng, lại hỏi: "Vậy cha bảo phải làm thế nào?"
Phó Bồi Diệp nói năng khí phách: "Sau khi quay xong Hắc Vụ, theo ta về nước M phát triển, tiếp nhận sản nghiệp Phó thị ở nước ngoài, chờ con đủ mạnh rồi, lại đến chống lại chú nhỏ tiếp."
Lô Khê nhếch môi không nói.
Phó Bồi Diệp quan sát, tung ra là bài cuối cùng: "Ta nhận thấy rằng Việt Từ rất để ý sự nghiệp của mình, hơn nữa, với thế phát triển của cậu ta, không bao lâu sau sẽ tiến quân quốc tế. Nếu con muốn ở cùng cậu ấy, trước hết phải dựng lên một vùng trời mới phù trợ cho cậu ấy được. Chú con ở trong nước có thế lực lớn đến thế nào thì khi vươn tay ra nước ngoài cũng sẽ không thể giống cá gặp nước như hiện tại, mà lúc đó con đã tiếp quản toàn bộ sản nghiệp Phó thị ở nước ngoài rồi, muốn nối lại duyên tình với cậu ấy chẳng phải là chuyện thật dễ dàng?"
Nói xong cũng không nóng nảy, chờ Lô Khê đáp lại, hắn biết quyết định này đối với đối phương khó khăn bao nhiêu, nhưng đồng thời cũng biết dù gian nan thế nào cậu vẫn sẽ đáp ứng, thế là đơn giản ngồi xuống tự rót chén nước lọc, vị bình bình thường thường nhưng có ít còn hơn không.
Một hồi khá lâu mới nghe đằng sau có tiếng khàn khàn nói: "Được, con đồng ý với cha."
Phó Bồi Diệp mỉm cười vừa lòng, chưa kịp mở miệng, lại nghe người phía sau nói: "Nhưng con không thể bỏ qua sự nghiệp của mình."
Đóng phim cũng đồng thời là giấc mộng của cậu từ trước đến giờ, xét trên phương diện khác thì đây cũng là mối liên hệ trực tiếp nhất giữa cậu và Việt Từ, cậu đương nhiên không thể dứt bỏ.
Phó Bồi Diệp buông chén nước, hừ lạnh: "Vậy con muốn thế nào, tiếp tục hồ đồ cho đến khi bị chú nhỏ gϊếŧ chết?"
"Không." Lô Khê giương mắt nhìn hắn kiên định, nói từng chữ: "Con sẽ ra nước ngoài, cũng sẽ tiếp nhận sản nghiệp của cha, nhưng đồng thời con cũng sẽ không buông bỏ sự nghiệp của mình, cả hai thứ con đều phải làm, hơn nữa còn phải làm ở mức tốt nhất."
Ánh mắt cậu phảng phất như có ngọn lửa đang cháy, chiếu cho gương mặt tối tăm u ám kia bừng lên sự sống.
Phó Bồi Diệp nhìn thần sắc kiên định ấy, nhịn không được chép miệng, cười nhạo nói: "Đừng có mạnh miệng, muốn ôm đồm cả hai, đến lúc đó xem con giải quyết bằng cách nào!"
Nói thế cũng tức đã đồng ý yêu cầu của cậu.
Lô Khê dịu sắc mặt, hừ lạnh: "Cứ mỏi mắt mà chờ."
Phó Bồi Diệp bĩu môi khinh thường: "Thu dọn nhanh nhanh rồi đi, đi!"
Nói xong không biểu lộ gì mà đi về hướng cửa, nhưng nụ cười trên khóe miệng lại không có cách nào xẹp được xuống, rốt cục cái thằng con ngu ngốc ấu trĩ lỗ mãng của hắn đã bắt đầu trưởng thành, cái sức mạnh kiên nghị chấp nhất không chịu thua khi tuân theo cha vừa rồi kia.
....
Không báo cho đặc trợ Đoạn biết, Phó Bồi Uyên lấy một chiếc xe thể thao để sẵn trong gara, tự mình lái xe đưa Việt Từ đến bệnh viện, trên đường đi nhận được tin bệnh nhân đã được cứu sống.
Xe thể thao tắt máy, Việt Từ định đứng lên thì Phó Bồi Uyên khoát tay lên tay anh, bàn tay to dài mang đến cảm giác thô ráp ấm áp, hắn chậm rãi cất tiếng nói trầm thấp: "Cậu không phải con ruột bà ta, hai người không có quan hệ máu mủ."
Việt Từ sửng sốt, hiểu ra ý hắn, hắn sợ mình áy náy trong lòng nên mới nói "sự thật" cho mình biết, giúp giảm bớt cảm giác bất an. Tuy hiện giờ anh cũng không cái cảm giác áy náy bất an ấy nhưng sự quan tâm săn sóc của người đàn ông vẫn khiến anh thoải mái vô cùng.
"Tôi biết." Với thế lực của Phó Bồi Uyên, anh không ngạc nhiên khi hắn tra được những thứ này, Việt Từ nhếch môi, cười nhạt: "Nếu anh đã tra được đến chỗ ấy, vậy biết những cái gì rồi thì cũng nói hết ra với tôi đi."
"Tôi cho điều tra DNA hai người, quan hệ họ hàng gần, nhưng không phải mẹ con ruột." Phó Bồi Uyên cũng không giấu giếm, nói thẳng hết mọi tin tin tức mình biết một cách trật tự rõ ràng: "Hai ba mươi năm trước, bà ta trở về từ nước ngoài, ôm cậu trong tã lót xuất hiện ở Tuyên Thành rồi định cư ở đó, giấy căn cước và hộ tịch đều là giả, lý lịch trước đó hoàn toàn trắng xóa, tạm thời cũng không hề tìm thấy ai có thân phận có thể đối chứng trong nước,