Phòng riêng dành cho hai người được trang trí trang nhã, ánh mặt trời xuyên qua màn cửa bằng lụa chiếu sáng căn phòng, trong không khí mang theo mùi thơm ngát tự nhiên, mấy chiếc ghế sô pha mềm đều là ghế đôi, hai người ngồi song song, Việt Từ nghiêng đầu thoáng nhìn người đàn ông không đổi sắc bên cạnh, mở miệng hỏi: "Bình thường có chơi game không?"
Nguyên Tiếu nhấp môi, đáp đơn giản: "Ít khi."
Việt Từ mỉm cười, không ngạc nhiên với câu trả lời đó, chỉ mở ra một trò chơi trên máy tính trước mặt Nguyên Tiếu, giải thích: "Thử đi, trò này gọi là Không Săn, là trò chơi không chiến lấy chủ đề chống khủng bố, trò này cũ hơn mười năm rồi hầu như hiện tại không ai chơi, tôi tra mãi mới tìm được địa chỉ web game đấy.
Ưu điểm là dễ bắt đầu, kiến thức về không chiến trong đó tương đối đáng tin, hiệu quả hình ảnh không tồi, tuy ra lâu có hơi lạc hậu nhưng đối với người mới chơi thì vẫn là một game khá thích hợp."
Nguyên Tiếu nghe anh khoan thai giới thiệu, nhìn màn hình hiện ra giao diện trò chơi, đầu tiên là giật mình, sau đó lập tức hiểu rõ ý tứ đối phương, người đàn ông giật giật yết hầu, nói: "Tôi lại không nhận lời đóng phim."
"Tôi biết." Việt Từ cười, không tức giận vì bị cự tuyệt, anh nói: "Anh hẳn là biết rõ tôi đến đây với ý đồ gì, bên cạnh đó nếu anh đã đồng ý nhận lời mời của tôi, vậy chứng tỏ không hoàn toàn bài xích bộ phim này, ít nhất cũng hơi có ý động lòng. Tôi không biết vì sao anh do dự, nhưng cứ bắt đầu chơi một ván game trước, để anh có hiểu biết đại khái về kiến thức liên quan, cũng khiến tôi và anh có thể thông qua trò chơi này quen biết nhau hơn, xóa bỏ cảm giác xa lạ và xấu hổ giữa hai người mới gặp, không phải là lựa chọn tốt nhất ư?"
Thấy sắc mặt đối phương hơi hoãn, anh nói tiếp: "Nói thật, lúc đầu tôi định hẹn anh đi tham quan căn cứ không quân thực tế, nhưng cảm thấy mới mở đầu đã chơi lớn như vậy sẽ khiến anh bị áp lực không cần thiết, không thoải mái bằng cùng nhau chơi game trong trung tâm yên tĩnh. Đều là đàn ông, tôi nghĩ chỉ cần tính cách không có xung đột thì sẽ thân thuộc nhau nhanh thôi, phải không thầy Nguyên?"
Từng câu từng chữ, chân thành lại hiền hòa, khiến người cảm thấy như có gió xuân phất qua, không chỉ không sinh nửa phần ác cảm, mà cả khi từ chối đối phương cũng tự thấy tội lỗi.
Nguyên Tiếu không khỏi liếc nhìn đối phương một cái, giật giật tay, cuối cùng cũng không thể lạnh lùng ngăn người ngoài ngàn dặm như khi đối xử với người khác, anh hơi hơi gật đầu, nói: "Được."
Việt Từ câu môi, qua vài lời đối thoại đơn giản đã có ấn tượng sơ qua về đối phương, Nguyên Tiếu không phải dạng cao ngạo lạnh lẽo như người ngoài đồn đãi, nói đơn giản thì không hẳn là lạnh lùng xa cách, có thể nghe anh nói rồi nhanh chóng thỏa hiệp chứ không nỡ từ chối, chứng tỏ đối phương rất mềm lòng, cái vỏ ngoài lãnh đạm có lẽ chỉ là lớp phòng ngự bảo vệ bản thân tránh khỏi thương tổn.
Không Săn đúng là dễ chơi, qua Việt Từ chỉ dẫn đơn giản, thông minh như Nguyên Tiếu nhanh chóng quen thuộc các thao tác. Hai người phối hợp tương đối trơn tru, Nguyên Tiếu lái máy bay trinh sát trên không thu thập tin tình báo và cung cấp cho chiến hữu, Việt Từ phụ trách chủ động công kích tiêu diệt địch, phá tan âm mưu khủng bố, vòng thứ nhất giành thắng lợi trong mười phút, sau khi máy bay tiêm kích và máy bay ném bom của địch đều lần lượt nổ tung, trên màn hình hiện hai chữ vàng "Thắng lợi".
Hai người dừng gõ phím, ván này chơi thật nhẹ nhàng và vui vẻ.
Việt Từ nghiêng đầu, thấy Nguyên Tiếu nhìn mình không chớp mắt, gương mặt xinh đẹp nữ tính không tỏ vẻ lãnh đạm như lúc mới đến, hai con mắt lấp lánh ánh sáng như biết nói vậy.
Việt Từ mỉm cười, hỏi: "Thế nào?"
Nguyên Tiếu hơi chần chừ, gật đầu: "Cũng hay."
"Chơi tiếp chứ?"
"Cậu không sợ tôi diễn xuất không đạt à?" Nguyên Tiếu không đáp, hỏi lại: "Tôi chìm nổi trong giới âm nhạc nhiều năm, cái gọi là lý lịch cũng chỉ có mỗi vai diễn bình hoa không đáng nhắc đến hồi mới ra mắt, cậu lại dẫn tôi làm quen không chiến, không sợ tôi diễn xuất chả ra sao ư?
Hay là, cậu cũng nghĩ giống những người khác, đơn giản chỉ vì tôi là nữ chính do Liêu Thành Sổ nhận định, cho nên dù diễn xuất có tồi đến mức nào thì chỉ cần lợi dụng tôi lấy vai nam chính là được rồi?"
Hiếm khi nói cả tràng dài như vậy, anh ngừng hai ba lần giữa chừng, nhưng lời lẽ lại sắc bén không tưởng, liên tiếp tung ra hai nghi vấn, đáp không tốt là sẽ thất bại dễ dàng, kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Thấy anh chủ động đề cập chính sự, Việt Từ ngả người ra sau, đôi mắt soi xét người đàn ông một lượt từ trên xuống dưới, sau đó không do dự nhìn thẳng, ngữ khí lãnh đạm: "Ngoại hình oke có thể giả vai nữ, tuy dáng cao hơi lộ nhưng vừa hay có thể thể hiện ra tư thế oai hùng hiên ngang của nữ chính. Năng lực tiếp thu kiến thức không quân chuyên nghiệp cũng khá, lúc đóng phim sẽ không xuất hiện tình huống làm qua loa cho xong. Về những mặt khác, tôi còn cần tìm hiểu sâu hơn mới phán đoán được.
Tôi vẫn chưa chấp nhận vai diễn nữ chính của anh, cũng chưa xác nhận sẽ tham gia phim Không Trung Sát Trận của Liêu Thành Sổ, trước mắt chỉ là quá trình tiếp xúc lẫn nhau để anh có thể tìm hiểu xem tôi và kịch bản này có xứng đáng cho anh bước tiếp không, đồng thời cũng để tôi có thể quan sát xem anh có xứng đáng cho tôi tiếp tục không, cả hai bên đều tự lựa chọn.
Về việc anh nói diễn xuất của mình kém, nếu đó là lý do trước giờ anh từ chối thì..."
Việt Từ cười, ngữ khí bình thản nhưng chứa sự tự tin to lớn: "Những băn khoăn khác có lẽ còn phải chờ xem lại, chứ phương diện diễn xuất này thì chỉ cần anh đồng ý buông bỏ lo lắng, tôi có thể dạy, cầm tận tay dạy anh thành tài."
Nguyên Tiếu bị lời lẽ tự tin bừa bãi của anh làm đứng im như trời trồng, anh nhìn Việt Từ thật sâu, thanh niên trước mắt cùng lắm mới đầu hai mươi tuổi, nếu người khác nói có lẽ sẽ bị cười nhạo là tuổi trẻ ngông cuồng không biết trời cao đất rộng, nhưng cậu ta lại có thể diễn xuất thành thạo đến mức diễn như không diễn, khiến người không thể không tin tính chân thực trong lời nói cậu ta, hơn nữa ngôn từ lão luyện lại càng khiến anh có cảm giác như đang đối mặt với một tiền bối đã tung hoành lâu năm trong giới diễn viên, nghệ sĩ cấp bậc ảnh đế, trong quá trình nói chuyện phiếm sẽ quên đi tuổi thực của cậu ta.
Thấy anh nhìn mình không nói, Việt Từ hơi trầm ngâm, nói tiếp: "Anh hẳn là muốn đóng phim, điều ấy có thể thấy được, nhưng anh lại tự ti về chính bản thân mình, ngoài ra, hẳn là có cả áp lực khi đóng vai nữ?"
Nguyên Tiếu nhìn anh, nhếch môi hỏi lại: "Một người đàn ông gần ba mươi tuổi đi đóng vai một cô thiếu nữ mới đầu hai mươi, không buồn cười à?"
Việt Từ nói: "Tôi tuổi này từng diễn vai thiếu niên mười sáu tuổi, cũng từng đóng ông già hơn tám mươi tuổi, nếu nội dung kịch bản yêu cầu thì dù đóng một phụ nữ mang thai cũng không có gì không chấp nhận được, buồn cười chỗ nào?
Thầy Nguyên biết khái niệm diễn viên là gì không, từ điển bách khoa nói đó có nghĩa là sắm vai một nhân vật nào đó trong nghệ thuật biểu diễn, tôi thì hiểu rằng đó là dùng tiếng nói của tôi, động tác, bề ngoài, hành vi, để diễn giải một nhân vật. Nhân vật đó có thể là hình tượng mà bản thân tôi muốn hướng tới, cũng có thể là hình tượng hoàn toàn tương phản, nhưng hình tượng không phân giá trị cao thấp, đều là nhân vật cần tôi phải nghiền ngẫm tâm lý, nghiên cứu nhiều lần rồi phô bày ra cho khán giả xem.
Năm nay tôi hai mươi ba tuổi, nếu tôi sợ người ngoài nói mình giả gái ẻo lả, thậm chí biếи ŧɦái, phải chịu bị giới tính hạn chế, chỉ có thể tùy tuổi mà diễn nhân vật bằng tuổi, vậy sao còn gọi là diễn viên? Diễn viên chỉ diễn được vai giống chính mình vẫn gọi được là diễn viên à?"
Ngữ khí của anh rất chân thành, thái độ thẳng thắn thản nhiên, khi nói nhìn thẳng mắt Nguyên Tiếu, không né tránh chút nào.
Nguyên Tiếu trầm mặc rất lâu, nhớ lại lúc quay phim Sở Minh Đế đối phương cũng từng làm những chuyện điên rồ chỉ để diễn tốt nhân vật, lại nghe quan điểm thẳng thắn lúc này của anh, không thể không thừa nhận đây là một diễn viên thuần túy chuyên nghiệp, không hề để lẫn lợi ích riêng vào.
Diễn viên như vậy thật hiếm có, trái ngược với loại người như anh, chỉ vì diễn không tốt mà lùi bước chuyển sang ca hát, một bên nhớ mãi không quên nghề đóng phim, một bên đến dũng khí đi đóng vai nữ cũng không có, khiến anh trở nên thật buồn cười, thậm chí còn có vẻ không biết tự xấu hổ.
Mãi lâu sau, anh nghe được bản thân mình nói: "Tôi muốn thử xem."
Trong mắt Việt Từ xẹt qua một tia vừa lòng, ở phương diện thái độ Nguyên Tiếu đạt tới yêu cầu trong lòng anh, không phải diễn viên nào cũng có thể thừa nhận áp lực đóng giả vai khác giới, nhiều khi không qua nổi cửa tâm lý của chính mình. Nữ giả vai nam còn đỡ, diễn tốt sẽ được khen là có khí chất, có khi còn trở thành nhân vật kinh điển, nhưng nam giả vai nữ sẽ phải chịu áp lực cực độ, không hiếm gặp những kiểu sỉ nhục như "biếи ŧɦái ẻo lả, đồng tính đáng chết", cho dù có diễn tốt vai giả nữ thì cũng phải chịu một bộ phận người hiểu lầm rằng không nam tính, có khuynh hướng đồng tính luyến ái.
Hơn nữa Nguyên Tiếu còn là Thiên Vương ca nhạc, bản thân đã có sẵn hình tượng nam thần, hơi sai lầm một chút là sẽ dễ dàng bị văng khỏi tầng mây chỉ vì một vai giả nữ, khó giữ hình tượng nam thần còn rơi vào cảnh bị mắng hội đồng. Vậy nên, dưới áp lực đó, anh ta có thể nhận lời đóng vai nữ đủ chứng tỏ anh ta có khát vọng, có để bụng việc đóng phim.
Tâm tính kiên định như vậy đã chiếm được hảo cảm lớn của Việt Từ, thế nên anh rất nghĩ cho đối phương mà đề xuất: "Nếu cảm thấy không được tự nhiên, trong lòng có phần kháng cự, không bằng từ giờ trở đi mặc trang phục nữ để thích ứng một chút? Còn một thời gian nữa mới đến thời điểm quay Không Trung Sát Trận, anh có thể thử trước khả năng tiếp thu của mình rồi hẵng quyết định xem có nhận lời Liêu Thành Sổ hay không."
Nguyên Tiếu hơi trầm mặc, nói: "Để tôi suy xét."
"Được." Việt Từ cũng không ép anh, chỉ nói: "Anh cứ chuẩn bị trước trong lòng đi, suy nghĩ xong có thể gọi tôi bất cứ lúc nào, thêm liên hệ bạn bè Wechat đi, trong khoảng thời gian này, buổi tối muốn chơi game cũng có thể rủ tôi."
Nguyên Tiếu thấy thái độ anh tiến lùi có chừng mực, nhếch môi một cái, từ lúc gặp mặt đến giờ lần đầu tiên lộ ra nụ cười, tuy rất nhạt nhẽo nhưng lại là nụ cười chân thật, anh nói: "Được."
....
Tạ Lũy phát hiện Thiên Vương nhà anh từ khi gặp Việt Từ về, hành vi càng ngày càng quái dị.
Trước đây Nguyên Tiếu hận không thể đóng đô ở phòng thu âm 24/24 giờ, tam làm về nhà cũng chỉ ngồi ghế sa lông xem phim, bây giờ... khi anh đến tìm người, mười lần thì có tới chín lần đối phương đang chơi game trước máy tính, còn dư một lần thì là đang xem video con gái trang điểm, sợ đến mức anh rùng mình một cái, suýt cho rằng Thiên Vương điên rồi.
Lần kỳ quái nhất, là Thiên Vương đột nhiên sai anh đi mua một bộ trang phục nữ vừa với thể hình mình, Tạ Lũy nghe lập tức ngây ra: "... Anh định nhận vai của đạo diễn Liêu thật đấy à? Nữ chính?"
Nguyên Tiếu thản nhiên nhìn anh: "Anh không muốn à?"
Nếu không muốn, sao cứ luôn tận dụng cơ hội nói giúp Liêu Thành Sổ?
Tạ Lũy khó được không lải nhải, anh ta gãi gãi tóc, thở dài nói: "Cũng không phải không muốn, tôi vẫn luôn nghĩ nếu anh đóng phim truyền hình điện ảnh gì đó, có khi sẽ gỡ bỏ được khúc mắc đối với việc đóng phim, thấy anh cứ buồn bực không vui vì chuyện đó tôi cũng rất khó chịu. Anh muốn diễn thì cứ diễn đi, không cần quan tâm những bình luận trên mạng, đội truyền thông công ty chúng ta cũng không phải ăn chay, không đến