Nhóm thứ ba cực đúng quy chuẩn, tác phong đâu vào đấy khống chế cả hai nhóm người trước đó, một loạt nòng súng tối như mực nhắm thẳng đám tay sai trí mạng, khiến chúng mất hết sức lực giãy giụa tiếp.
Ngay lúc mọi người cho rằng thế cục đã định, tình thế lại xoay chuyển lần thứ hai. Ai cũng không ngờ nhóm thứ ba vừa đến chưa đủ hai phút đồng hồ, lại đã có nhóm thứ tư xuất hiện!
Con đường quốc lộ vốn vắng người bỗng chật như nêm cối, chiếc xe dừng lại, một đám người đàn ông cầm súng nối đuôi đi xuống đứng đối nghịch với nhóm thứ ba, không khí giương cung bạt kiếm như thể sẽ khai chiến ngay tức khắc.
Từ lúc Việt Từ rời trường quay rồi bị cưỡng ép cho đến giờ phút này, chưa đủ mười phút, nghiễm nhiên đã xuất hiện bốn nhóm người, hơn nữa xem tình huống thì không doanh trận nào biết doanh trận nào, điều này khiến toàn bộ sự việc trông có vẻ mập mờ khó hiểu.
Đúng lúc này, ba người thuộc nhóm thứ hai nhảy khỏi xe, vừa rồi họ ngồi trong xe bắn trúng năm tên tay sai trí mạng, kết quả, ngoài người lái xe bị trầy da tay thì hai người còn lại không tổn hao gì, đủ thấy thực lực ba người này cũng không phải dạng vừa.
Ba người này vừa xuống đã bị nòng súng chọc vào không thể động đậy, lái xe liếc nhìn phía đối diện, khẽ thả lỏng sắc mặt, quay trở lại nhìn thủ lĩnh nhóm thứ ba, nói: "Các anh cũng đến cứu cậu Việt phải không? Vậy mục tiêu của chúng ta giống nhau. Tôi là vệ sĩ của cậu Việt, sự việc vừa phát sinh tôi đã lập tức báo về trụ sở chính, nhóm đối diện là người phía chúng tôi, các anh là ai?"
Thủ lĩnh nhóm thứ ba là một người nước ngoài thân hình to lớn, hắn cảnh giác liếc nhìn lái xe, không thả lỏng mà cầm chặt súng đến trước xe Việt Từ, hơi hơi cúi người, cung kính hỏi: "Tiểu thiếu gia, tôi là Clare, đến đây đón cậu trở về, ba người kia tự xưng là vệ sĩ của cậu, có đúng vậy không?"
Tiểu thiếu gia? Vệ sĩ?
Việt Từ hơi sửng sốt, anh xem xét người đàn ông trước mắt, thấy hắn không phải người Hoa thì đoán hắn là người phía cha mẹ ruột nguyên thân, còn phần vệ sĩ, chắc hẳn là do Phó Bồi Uyên sắp xếp, bởi sợ anh cự tuyệt nên chỉ luôn ẩn nấp ở nơi bí mật gần đó, khi gặp nguy hiểm mới có thể lập tức đến ngay.
Nghĩ thế, anh hạ cửa kính xe gật gật đầu, thừa nhận.
Clare nghe vậy ngẩng đầu ra hiệu, nòng súng nhắm ba người kia đồng loạt thu hồi, hắn nâng nâng cằm, lãnh đạm nói: "Các anh có thể đi rồi."
Người lái xe định đi về phía Việt Từ thì bị ngăn lại, hắn nhíu mày: "Phiền nhường một chút."
"Chỗ này không có việc của anh, anh có thể đi rồi." Người đàn ông từ trên cao nhìn xuống hắn, thái độ kiêu căng: "Bên cạnh tiểu thiếu gia có chúng tôi, tôi sẽ dẫn cậu ấy trở về gặp Ngài."
"Không được, không cần biết các anh là người phương nào, đều không có tư cách đưa cậu Việt đi!"
Người đang nói là người đối diện, Việt Từ biết hắn, hắn là vệ sĩ được trọng dụng nhất luôn đi theo cạnh Phó Bồi Uyên, giọng hắn lạnh lẽo không nhường một bước: "Tránh ra, tôi muốn đưa cậu Việt về."
"Không cần." Việt Từ mở cửa xe bước ra, anh hơi gật đầu ý bảo vệ sĩ đối diện, nói: "Anh cứ về đi, tôi đi với anh ta một chuyến, phía Bồi Uyên tôi sẽ nói với anh ấy, việc này là việc nhà không phiền đến các anh, hôm nay vất vả rồi, cảm ơn mọi người."
Thân thế nguyên thân, cũng nên được rõ ràng.
Vệ sĩ còn định nói gì, nhưng hai chữ "việc nhà" thoát ra khỏi miệng Việt Từ, hắn há há mồm, thức thời không cố chấp nữa, cầm di động gọi điện cho Phó Bồi Uyên, sau khi được cho phép mới hạ lệnh dẫn người rời khỏi, nháy mắt, đường quốc lộ đã trống không một nửa.
Clare không đổi thái độ, cung kính vươn tay: "Tiểu thiếu gia, mời lên xe."
Việt Từ gật gật đầu, cúi người báo lại cho Tư Minh Tu vài câu, không để ý ánh mắt đối phương lo lắng, tùy tiện khoát tay với anh rồi lên xe Clare.
....
Bên kia,
"Không cần theo, trở về đi."
Nghe cấp dưới hỏi ý kiến, Phó Bồi Uyên trầm ngâm một lát rồi hạ lệnh bảo họ trở về. Việc cha mẹ ruột Việt Từ tìm đến cửa cũng không ngoài ý muốn, nếu anh đã có ý tự mình giải quyết, vậy hắn sẽ để anh hoàn toàn tự do, để anh thả sức mà làm.
Nghĩ vậy, hắn giương mắt nhìn tài xế, nói: "Quay đầu, về công ty."
Đặc trợ Đoạn ở một bên sửng sốt: "Tam gia, vậy cậu Việt..."
Ngay thời khắc biết Việt Từ gặp chuyện, Tam gia đã nhanh chóng phái hết những thủ hạ tinh anh ra ngoài, bản thân đang tham gia nửa cuộc hội nghị đa quốc gia cũng vội vàng cầm áo khoác lên xe chạy đến, thế nào mà nghe xong một cuộc điện thoại lại dẹp đường hồi phủ?
Phó Bồi Uyên thản nhiên nói: "Đã giải quyết, giải quyết xong rồi, ngoài ra, liên hệ đội an ninh điều tra thân phận cha mẹ ruột Việt Từ."
"Vâng." Đặc trợ Đoạn vội đáp.
Chiếc xe đã sắp tới nơi lại vòng trở lại, sau khi về công ty không lâu, vệ sĩ tâm phúc của Phó Bồi Uyên cũng về tới, tin đầu tiên mang theo chính là: "Tam gia, ngài đoán không nhầm, kẻ bắt cóc cậu Việt là đám loạn đảng còn lại của Phó Bồi Thiên, chó cùng rứt giậu, tôi từng thấy mặt tên cầm đầu bọn chúng, trước đây gã còn đi theo bên người Phó Bồi Thiên, ngày Phó Bồi Thiên bị bắt gã không ở đó nên mới tránh được một kiếp."
Đặc trợ Đoạn kinh hãi: "Chỉ là một đám loạn đảng không làm nên trò trống gì mà thôi, chúng làm sao lại biết..." Biết điểm yếu Tam gia ở chỗ nào?
Trừ khi có nội gian.
Ý thức được điều này, sắc mặt những người trong phòng càng thêm khó coi.
Sự giận dữ khi mới biết Việt Từ gặp chuyện đã chuyển về bình tĩnh, Phó Bồi Uyên ngồi bắt chéo chân, một tay đặt lên đùi, tay khác mân mê ngọc ban chỉ, con mắt nửa híp, tựa như trầm tư, vào lúc mọi người hoảng loạn không yên thì ra lệnh: "Điều tra Trần gia, tăng cường theo dõi nhất cử nhất động sắp tới của Phó Bồi Vinh."
Đặc trợ Đoạn vâng lời, lại chần chờ mở miệng: "Tam gia, ngài hoài nghi đại tiểu thư cấu kết với Phó Bồi Thiên sao?"
"Người biết quan hệ giữa tôi với Việt Từ rất nhiều, tôi đã công khai ở lễ đính hôn của Phó Tấn, nhưng người biết địa vị cậu ấy trong lòng tôi quan trọng đến mức nào thì khan hiếm ít ỏi, mà trong số ít kẻ dám không sợ chết cấu kết với Phó Bồi Thiên, chị ta chính là một." Phó Bồi Uyên phân tích với ngữ khí bình thản, không bị cơn giận làm choáng đầu óc, ngược lại, dù là dưới sự phẫn nộ cực độ, đầu óc hắn sẽ vẫn lý trí và sắc sảo hơn bất cứ kẻ nào. Hắn nói tiếp: "Không phải chị ta thì chính là Phó Tấn, hoặc cũng có thể chị ta thông qua Phó Tấn xác định được sự để tâm của ta đối với Việt Từ, từ đó cung cấp tin tức cho mấy kẻ kia."
Đặc trợ Đoạn hạ giọng nói theo: "Nếu đúng vậy thì đã xác thực được bằng chứng đại tiểu thư sớm cấu kết với Phó Bồi Thiên từ mấy năm nay."
Phó Bồi Uyên mở mắt, ánh mắt mỉa mai, nói: "Chị ta không cam lòng. Phó gia luôn luôn cho nam nữ quyền thừa kế ngang nhau, lúc trước chị ta tranh với Phó Bồi Thiên, vất vả lắm Phó Bồi Thiên mới rơi đài, Nhị ca thì không nắm giữ nổi gia nghiệp, chị ta cho rằng có thể lên ngôi, ai ngờ lại bị em trai bé nhất hạ bệ, sao có thể cam lòng."
"Nhưng chẳng phải lúc đó bà ấy đã đề nghị đưa Tấn thiếu về dưới danh nghĩa ngài sao, vậy còn chưa đủ?" Đặc trợ Đoạn nói: "Năm đó ngài bị Phó Bồi Thiên bắn lén một phát súng trúng ngực, cách tim không đến nửa tấc, dù còn sống nhưng vẫn để lại di chứng. Cụ ông cụ bà khuyên ngài mau kết hôn sinh con, ngài nhất định không chịu, nói đời này sẽ không để lại con nối dõi, đại tiểu thư nhân cơ hội đưa Tấn thiếu cho ngài, rõ ràng là đã tính sẵn chuyện kế thừa Phó gia.
Ngài cũng nhận lời sẽ đối xử với Tấn thiếu như con ruột, nếu vết thương cũ tái phát thì nhất định sẽ bồi dưỡng cậu ấy thành người thừa kế thứ nhất, dù sau đó ngài bình yên vô sự cũng sẽ không bạc đãi Tấn thiếu. Đáp ứng như thế rồi còn chưa đủ sao... Rốt cục bà ấy muốn thế nào!"
Người