Hệ thống cuống đến mức như th ở dốc, nó nói liên tục: "Đừng uống máu của hắn, uống máu của hắn sẽ tăng tốc tốc độ liên kết của hai người."
Tôi mới kiểm tra được ngài từng uống một lần, hệ thống còn chưa nói xong, đã phát hiện liên hệ của mình và Tạ Linh Dụ bị cắt đứt.
Tạ Linh Dụ hồn nhiên không biết, anh tưởng đã đến giờ tan làm, hệ thống tốt bụng nhắc nhở xong liền tan ca.
Anh lấy ngón tay Sở Hiêu Trần ra, lạnh nhạt nói: "Ta không uống."
"Chủ nhân không muốn uống sao? Là máu của tôi uống không ngon sao?" Sở Hiêu Trần như ngờ vực mà nhìn chằm chằm ngón tay mình.
Ngay cả Tạ Linh Dụ cũng thấy biểu cảm của hắn không hề chân thành, giống như...!giống như đang giả bộ đáng yêu vậy!
Tạ Linh Dụ trúng chiêu, anh cũng cảm thấy Sở Hiêu Trần như vậy cực kỳ đáng yêu, nhưng mà anh cố ý chán ghét nói: "Đúng vậy, khó uống muốn chết."
Thật ra trong lòng anh cảm thấy uống khá ngon, chỉ khá thôi...
"Thật không?" Sở Hiêu Trần vẻ mặt hờ hững.
Tạ Linh Dụ cho rằng anh nói như vậy tiểu zombie nhất định sẽ tức giận, nhưng biểu hiện hiện tại của tiểu zombie khiến anh không biết rốt cuộc là tức giận hay không tức giận.
Sở Hiêu Trần ung dung thong thả bôi chút máu tươi lên miệng Tạ Linh Dụ.
Màu máu của vua zombie khác hoàn toàn với màu máu của zombie bình thường, cộng thêm ảnh hưởng của khế ước với Tạ Linh Dụ, máu của hắn có màu đỏ kim êm dịu như được dày công vẽ màu lên.
Tạ Linh Dụ đẩy cái tay đang làm xằng làm bậy của Sở Hiêu Trần ra, máu tươi nháy mắt bị bôi lệch, theo khóe môi Tạ Linh Dụ rơi xuống gò má tái nhợt.
Ngón tay Sở Hiêu Trần dừng lại.
Ngay sau đó, hắn đưa tay vuốt v e khuôn mặt Tạ Linh Dụ, cả người phủ lên anh, vùi đầu vào vai trái Tạ Linh Dụ.
Hô hấp nóng rực phả vào vành tai Tạ Linh Dụ, Sở Hiêu Trần nhìn vành tai trắng nõn của tiểu chủ nhân nhà hắn nháy mắt đỏ lên.
"Nơi nào của chủ nhân đều thật mẫn cảm." Sở Hiêu Trần thấp giọng nỉ non.
Sở Hiêu Trần cách Tạ Linh Dụ rất gần, trước kia cũng từng gần như vậy rồi, nhưng nay đã khác xưa, hơn nữa trạng thái hiện tại của Tạ Linh Dụ rất khó đẩy hắn ra...
Trong lòng anh bỗng dưng dâng lên cảm giác căng thẳng không tên.
"Cái gì?" Tạ Linh Dụ nghi ngờ mình nghe nhầm.
"Không có gì..." Sở Hiêu Trần cố ý kéo dài giọng nói, " Tôi nói...!Chủ nhân ngoài miệng nói không thích uống máu của tôi, nhưng trước đó lại uống rất vui vẻ....!Chủ nhân có phải là đang giận tôi cho nên mới nói thế không?"
"Ta uống vui vẻ chỗ nào?" Tạ Linh Dụ không biết tiểu zombie lại là zombie như vậy, rõ ràng là bản thân bón máu cho hắn uống, ngay cả vừa rồi uống máu của tiểu zombie cũng không có biểu hiện uống rất vui, sao lại khiến cho hắn hiểu lầm là anh uống rất vui?
"Không có sao?" Sở Hiêu Trần có chút tiếc nuối nói: "Có vẻ như chủ nhân quên mất rồi, để tôi giúp chủ nhân nhớ lại!"
Giọng nói của hắn ngoan ngoãn còn có chút tủi thân, làm Tạ Linh Dụ cho rằng mình thực sự đã quên mất việc đó.
Hừ, buồn cười, anh tuy rằng không phải là người gặp qua là không quên, nhưng nếu thực sự có chuyện như vậy thì sao anh có thể quên mất, nhất định là tiểu zombie lừa anh!
Khuôn mặt Tạ Linh Dụ đều là vẻ "Ta không tin, ngươi đang nói dối."
Sở Hiêu Trần lại cười, Tạ Linh Dụ cảm thấy đêm nay hắn cười rất nhiều, trêu chọc anh buồn cười lắm sao?
"Ngươi cười cái gì?"
"Tôi đang nghĩ tôi có nên giúp chủ nhân nhớ lại không?" Lời này của Sở Hiêu Trần rất là thâm thúy.
"Hứ." Tạ Linh Dụ biết là hắn ngạo mạn, chuyện chưa làm qua sao có thể nhớ lại, nếu không, sao anh vẫn còn đường đường chính chính ở đây chứ.
"Chủ nhân..." Mặt Sở Hiêu Trần dần dần tiến sát Tạ Linh Dụ, chóp mũi hai người gần như sắp chạm vào nhau.
"Ngươi đến gần như vậy làm gì? Tránh ra...." Tạ Linh Dụ đột nhiên đối diện với Sở Hiêu Trần, nhìn thấy bản thân nho nhỏ đang hoảng loạn trong mắt hắn.
"Tôi giúp chủ nhân nhớ lại." Sở Hiêu Trần dùng môi chặn miệng của Tạ Linh Dụ lại.
Cảm giác ướt át, mềm mại, hơi lạnh từ môi truyền đến, Tạ Linh Dụ mở to hai mắt.
Vẻ mặt luống cuống nghền nghệt của anh dường như đã lấy lòng Sở Hiêu Trần, trong mắt Sở Hiêu Trần tràn ngập sung sướng.
Tạ Linh Dụ cảm nhận được ý định mạo phạm bá đạo của Sở Hiêu Trần, một bên dùng tay đẩy bả vai của Sở Hiêu Trần ra, một bên cắn chặt răng, khiên quyết bảo vệ phòng tuyến của bản thân, muốn ngăn cản cái hôn dĩ hạ phạm thượng này.
Sở Hiêu Trần thấy Tạ Linh Dụ chống cự quyết liệt như vậy, vì thế tạm thời buông môi anh ra.
"Bé yêu thật ngốc...." Sở Hiêu Trần cảm thán nói: "Em như vậy sao tôi có thể giúp em nhớ lại đây?"
Tạ Linh Dụ xù lông, gọi ai là bé yêu đấy? Anh theo bản năng muốn răn dạy tiểu zombie tùy ý không biết trời cao đất dày này, lại bị tiểu zombie bắt được sơ hở, một lần nữa hôn lên.
Đầu lưỡi Tạ Linh Dụ bị cuốn lấy, cùng lúc đó một mùi máu tươi rất nặng lan ra từ trong miệng Tạ Linh Dụ.
Sở Hiêu Trần học theo Tạ Linh Dụ hôm đó, như mèo con m*t Tạ Linh Dụ, Tạ Linh Dụ thậm chí còn có thể cảm nhận rõ ràng vết thương trên lưỡi Sở Hiêu Trần.
Gần quá! Thân mật quá!
Tạ Linh Dụ chừng như không thở được, trong mắt phủ lên một màn sương.
Anh như chìm trong đại dương sâu thẳm, rõ ràng Sở Hiêu Trần chỉ nắm tay anh hôn, anh lại có cảm giác mình đang say ngất ngưởng trong hư ảo.
Ngay cả cơ hội để hòa hoãn lại cũng không có, lần đầu tiên trong cuộc đời Tạ Linh Dụ bị buộc phải tiếp nhận tình cảm mãnh liệt của người khác.
Không biết qua bao lâu, Sở Hiêu Trần rốt cuộc buông tiểu chủ nhân của hắn ra, hắn nhìn Tạ Linh Dụ hai mắt thất thần còn vương nước mắt chưa rơi.
Hắn hôn lên giọt nước lóng lánh kia, âm thanh từ tính quanh quẩn bên tai Tạ Linh Dụ: "Chủ nhân hôm đó chính là như vậy, quấn lấy tôi đòi tôi bón máu, chủ nhân nhớ ra chưa?"
Giấc mộng khi hôn mê kia hiện