Sắc trời vừa hửng sáng, Tạ Linh Dụ từ từ tỉnh dậy ra ngoài sơn động, cảm nhận được độ ấm của ánh nắng mặt trời chiếu xuống, rất thoải mái.
Sở Hiêu Trần đứng phía sau anh, chăm chú nhìn vết cắn trên cổ anh, dấu vết đỏ thẫm ở trên làn da trắng như tuyết đặc biệt dễ thấy.
Một đêm qua đi, vết cắn này vẫn như trước, có vẻ nó khôi phục khá chậm.
Không biết tại sao, Sở Hiêu Trần lại sinh ra một cảm giác sung sướng đầy bệnh hoạn.
Tiếng động cơ rít gào đánh vỡ không gian ấm áp giữa hai người, Tạ Linh Dụ nhìn một điểm đen nho nhỏ dần tiến lại gần, từ từ trở nên rõ ràng.
Anh nắm chặt tay Sở Hiêu Trần, mơ hồ cảm thấy nhiệt độ của hắn cao lên một chút so với ngày hôm qua.
Tạ Linh Dụ không có che giấu hành tung của bọn họ, chiếc xe bọc giáp kia rất nhanh liền chạy đến nơi này.
Xuống xe là một thanh niên thân thể cường tráng, khuôn mặt tuấn mỹ, có chút giống King Kong Barbie*.
(*: là những người có khuôn mặt búp bê nhưng thân hình vạm vỡ =)))
Hắn phòng bị cầm súng tiến gần hai người, sau khi xác định bọn họ không phải zombie, rõ ràng buông xuống phần lớn cảnh giác.
"Các người là ai? Tại sao lại ở chỗ này?" Sau khi thấy khuôn mặt của Tạ Linh Dụ, người thanh niên hơi ngừng lại một chút, nhưng vẫn tận chức tận trách đặt câu hỏi.
"Bọn tôi bị tách ra khỏi tiểu đội của mình." Tạ Linh Dụ đáp.
Anh nửa thật nửa giả kể lại những chuyện đã xảy ra, không dấu vết nói ra ý định muốn đến căn cứ Cảnh Lai.
Sau một phen trò chuyện, người thanh niên buông bỏ toàn bộ cảnh giác, mang theo bọn họ lên xe.
Trên xe ngoại trừ tài xế, còn có hai người đàn ông.
"Các người quả thật rất may mắn, có thể ở trong thi triều sống sót được, sau đó gặp được chúng tôi.
Quả nhiên người đã may mắn rồi thì lúc nào cũng gặp hên mà!" Mới vừa lên xe, người thanh niên đã gào to lên.
"Đúng rồi, tôi tên là La Ninh." Người thanh niên chỉ mình, "Phía trước tôi tên là Chu Lạc, tài xế là Thẩm Ngụy."
Tạ Linh Dụ quan sát mấy người trong xe, Chu Lạc không nói lời nào, tỏ vẻ trầm mặc cáu kỉnh, có lẽ không quá hoan nghêng hai người bên ngoài mới đến này cho lắm, Thẩm Ngụy thì có đáp lại một chút coi như phép lịch sự.
"Tôi là Tạ Linh Dụ, đây là anh trai tôi, Tạ Sơ." Tạ Linh Dụ vừa nói vừa chỉ vào tai và miệng của mình, "Anh ấy nơi này không tốt lắm, xin thứ lỗi."
"A!" La Ninh khiếp sợ, trong hoàn cảnh như vậy, còn mang theo một người anh trai tàn tật, thật là không dễ dàng, trong lòng hắn có chút thông cảm.
"Đúng rồi, thi triều ngày hôm qua....!có thương vong không?" Tạ Linh Dụ muốn nói lại thôi.
La Ninh nhìn ra Tạ Linh Dụ đang lo lắng, nói: "Thi triều ngày hôm qua đến nhanh, đi cũng nhanh.
Khi chúng tôi đuổi đến trường học kia thì nơi đấy đã không còn bất kỳ ai cả.
Không nghe nói có thương vong, anh yên tâm đi, tiểu đội của hai người chắc là không sao đâu."
La Ninh ngoài miệng an ủi, trong lòng lại là: Ở trong một đàn zombie như vậy, nói không chừng huynh đệ trong tiểu đội của Tạ Linh Dụ sớm đã bị zombie ăn sạch rồi, trước hết vẫn đừng nói với anh ấy, từ từ rồi nói, hắn thật sự không muốn xem mỹ nhân rơi lệ đâu.
"Anh đừng lo lắng, căn cứ của lão đại chúng tôi rất tốt, anh ấy cũng rất tốt bụng, đến đó, anh ấy sẽ an bài cho anh làm một chút việc, anh hãy chăm chỉ một chút." La Ninh an ủi Tạ Linh Dụ, hắn đối với " căn cứ của lão đại" rất có lòng tin.
Tạ Linh Dụ thở dài nhẹ nhõm.
"Lão đại của căn cứ mà anh nói là Tô Lai sao?" Anh ngây thơ hỏi.
"Đúng vậy, chính là anh ấy.
Anh nói xem, lão đại của chúng tôi..."
Khụ ---!
Một tiếng ho khan cắt đứt lời của La Ninh, là Chu Lạc.
La Ninh ngượng ngùng im miệng, có chút không cam lòng, ngập ngừng nói thêm: "Dù sao anh ấy cũng rất tốt, anh đi là sẽ biết."
" Được." Tạ Linh Dụ cười, ý cười không tới khoé mắt.
Rất tốt ---
Trong sách thì không phải biểu hiện như vậy nha, đến tột cùng thì cái nào mới là thật, anh tự mình tới xem xem.
Sở Hiêu Trần cảm nhận được tâm tình Tạ Linh Dụ có chút sung sướng, không khỏi có hơi bực: Sao nào? Sắp nhìn thấy Tô Lai nên vui vẻ như vậy sao?
Cũng không để ý đến có người khác ở đây, Sở Hiêu Trần véo tay Tạ Linh Dụ đưa lên miệng nhẹ nhàng gặm cắn, giống như cún con mài răng.
Đối mặt với một Sở Hiêu Trần đột nhiên bộc phát tính tình trẻ con, Tạ Linh Dụ không tức giận cũng không xấu hổ, mặc kệ cho hắn cắn.
Thẩm Ngụy ở phía trước đang lái xe nên không có chú ý đến, Chu Lạc thì trộm quay đầu liếc nhìn bọn họ.
Nội tâm La Ninh điên cuồng gào thét chói tai: Không phải là người vừa câm vừa điếc thôi đâu, còn là một tên thiểu năng nữa! Tiểu huynh đệ Tạ thật thảm!
Ánh mắt của La Ninh càng thêm thông cảm.
-
Một đường yên lặng.
Trên đường không gặp sự việc ngoài ý muốn nào, bọn họ thuận lợi mà trở về căn cứ Cảnh Lai.
Chu Lạc vừa xuống xe liền không thấy bóng dáng.
La Ninh thấy nhiều rồi nên không ngạc nhiên, nói rõ tình huống của huynh đệ hai người cho người phụ trách của căn cứ.
Thoạt nhìn thì người phụ trách rất có kinh nghiệm trong việc tiếp nhận người bên ngoài, hắn không nói hai lời liền mang theo hai người Tạ Linh Dụ đi lĩnh vật tư, đưa bọn họ về phòng ngủ.
Bỏ đi phần đồng ruộng rộng lớn trong căn cứ, nơi này dường như được cải tạo lại từ một khuôn viên, còn có thể nhìn thấy đường nhựa ở bên trong.
Đi tới đi lui, Tạ Linh Dụ liền nghe thấy cách đó không xa có một đám người đang tụ tập lại, phát ra vài tiếng hoan hô.
Khá giống đang xem náo nhiệt.
Tạ Linh Dụ tò mò mà đi về phía trước, muốm xem đã xảy ra chuyện gì, vừa đi được hai bước, thì phát hiện tiểu zombie nhà mình không biết lại náo cái gì, không đi.
Anh trở về nắm tay hắn, hỏi: "Bảo bảo ngoan, lại làm sao vậy?"
Tiểu zombie không nói, chỉ yên lặng đứng nhìn đám người, bàn tay đang nắm tay anh càng lúc càng siết mạnh.
"Đau! Sơ Sơ, nhẹ một chút!" Tạ Linh Dụ nhỏ giọng hô, anh đoán có lẽ là tật xấu không thích người lạ của Sơ Sơ bộc phát, nơi đây lại nhiều người như vậy.
Như vừa tỉnh khỏi mộng, Sở Hiêu Trần cũng bàng hoàng nhận ra bản thân làm sai, hắn hạ mắt, nâng tay Tạ Linh Dụ lên, nhẹ nhành thổi.
Sau một lúc mới ngước mắt lên, như làm nũng mà nhìn Tạ Linh Dụ.
Nhìn vào đôi mắt trong veo, hoàn mỹ, của hắn, trái tim của anh như tan chảy, căn bản không trách móc được câu nào.
Tạ Linh Dụ quay đầu, muốn người phụ trách đưa bọn họ về lại ký túc xá, để cho Sơ Sơ bình tĩnh lại.
Phản ứng của Sơ Sơ kỳ thực có điểm giống với phản ứng của mèo con khi căng thẳng, nhưng anh biết khi tiểu zombie