***
- -- hệ thống 233
Tạ Linh Dụ gọi ở trong đầu, nhưng không nhận được bất cứ một lời hồi đáp nào.
Tạ Linh Dụ nhìn chằm chằm vào biệt thự trước mặt, lẳng lặng suy tư một hồi, cuối cùng vẫn quyết định mang Sở Hiêu Trần về phòng ngủ trước.
Trước mắt thì cái trận pháp này không có cản trở việc anh lấy được trái tim của “Sở Hiêu Trần”, mặc dù trực giác của anh mơ hồ tỏ rõ sự bất an.
“Sơ Sơ, chúng ta trở về đi.” Tạ Linh Dụ nói.
Sở Hiêu Trần liếc mắt nhìn thoáng qua căn biệt thự đã tối đèn, đáp: " Được."
-
Sáng sớm ngày thứ hai, trời còn chưa sáng, đã có người rầm rầm đập cửa phòng ngủ của Tạ Linh Dụ.
“Tạ tiểu huynh đệ, anh tỉnh chưa? Tạ tiểu huynh đệ!” Thanh âm La Ninh bên ngoài truyền đến.
Sở Hiêu Trần đã đứng dậy lúc có người đến gần cửa, Tạ Linh Dụ thì trùm chăn lên đầu, tiếp tục ngủ.
Lúc này ngoài cửa hẳn là chỉ có một mình La Ninh.
Sở Hiêu Trần đến bên cửa sổ, kéo mành che ra một khe hở, trong một màn sương mù mênh mông thấy được một chiếc xe bọc giáp quen thuộc.
Tiếng đập cửa vẫn không ngừng dồn dập mà truyền đến, rốt cuộc cũng không chịu nổi cái sự phiền nhiễu này, Tạ Linh Dụ đột ngột ngồi dậy.
Anh nhìn Sở Hiêu Trần đang đứng, chỉ chỉ cửa.
Sở Hiêu Trần mở cửa ra, đứng ở cửa, không dấu vết mà che Tạ Linh Dụ lại.
“Các anh tỉnh là tốt rồi!” La Ninh hét to vào phòng: "Tạ Linh Dụ, anh thu thập một chút đi, hôm nay chúng ta ra ngoài làm nhiệm vụ! Nhanh lên! Tôi ở dưới lầu đợi các anh! Chậm nhất là mười lăm phút!"
Thấy hắn hét xong rồi, Sở Hiêu Trần không chút do dự đóng sập cửa vào.
La Ninh hoảng sợ, sờ sờ mũi, thầm nghĩ vị huynh đệ Tạ Sơ này tuy câm điếc nhưng mà động tác còn khá nhanh nhẹn.
Hắn lo lắng nhìn cửa phòng ngủ của Tạ Linh Dụ, nghĩ nghĩ, quyết định đứng ở cửa chờ.
Tạ Linh Dụ bị người ta cưỡng ép bắt tỉnh dậy, đầu óc nhất thời còn hơi mờ mịt, không nghĩ được gì cả, tâm tình hiển nhiên cũng không tốt chút nào.
Anh không cảm xúc mà ngồi trên giường, ánh mắt không có tiêu cự, nhìn xa xăm.
Sở Hiêu Trần đến bên cạnh anh, cầm khăn lông ấm áp mà lau mặt cho anh.
Tạ Linh Dụ chớp chớp mắt, đôi mắt đen láy ẩm ướt ngây ngốc mà nhìn chằm chằm Sở Hiêu Trần, Sở Hiêu Trần bị ánh mắt như vậy công kích, trái tim không chịu nổi phát ra vô số bong bóng trái tim màu hồng.
Một lát sau, Tạ Linh Dụ rốt cuộc cũng thanh tỉnh lại, anh vừa thu nhập đồ đạc vừa suy nghĩ về những lời La Ninh vừa nói.
Nhiệm vụ?
Nhiệm vụ gì?
Vì sao không có ai nói trước cho anh?
"Bên ngoài có xe." Sở Hiêu Trần nói từng chữ từng chữ một.
Xe?
Bọn họ muốn làm cái gì?
Trên mặt Tạ Linh Dụ không tỏ ra chút nghi ngờ nào, chỉ xoa xoa mặt Sở Hiêu Trần, khen: " Sơ Sơ giỏi quá đi, cái này cũng có thể phát hiện được."
Tầm mười năm phút sau, Tạ Linh Dụ dẫn Sở Hiêu Trần ra ngoài.
Trông thấy La Ninh còn ở bên hành lang đợi bọn họ, khuôn mặt nôn nóng vô cùng.
Trông thấy anh ra, hắn có chút do dự mà nói: "Các anh ra rồi, chúng ta đi thôi."
La Ninh vốn tưởng rằng Tạ Linh Dụ sẽ hỏi hắn về nhiệm vụ, không ngờ tới bọn họ chẳng nói một lời mà xuống lầu, giống như bọn họ không hề tò mò gì về nó vậy.
Trên xe vẫn là hai gương mặt quen thuộc như cũ, Thẩm Ngụy và Chu Lạc.
Thẩm Ngụy vẫn là bộ dáng vừa lễ phép vừa xa cách như trước, chỉ có Chu Lạc là khác.
Từ khi Tạ Linh Dụ và Sở Hiêu Trần lên xe, hắn vẫn luôn gắt gao mà nhìn chằm chằm Sở Hiêu Trần, trong ánh mắt lập loè những ác ý không hề che giấu.
Tạ Linh Dụ càng không vui, anh không thích khi ngủ bị người khác đánh thức, càng không thích người khác nhìn chằm chằm vào người của anh.
Huống chi là ánh nhìn bất an hảo tâm* như vậy.
(*: có ý đồ xấu, hoặc có âm mưu gì đó không tốt)
Sắc mặt của Tạ Linh Dụ càng lúc càng lạnh.
"Haha..." La Ninh nhận thấy bầu không khí lúng túng, lập tức quay ra vỗ vỗ Chu Lạc, thấp giọng khiển trách: " Được rồi, anh đừng nhìn nữa."
Chu Lạc cười khinh, quay đầu đi, không để tâm đến bọn họ nữa.
"Anh ấy tối qua ngủ không ngon ấy mà, đừng quan tâm." La Ninh hoà giải, tiếp tục nói: "Hôm nay gọi các anh ra đây là bởi vì căn cứ có quy định mới, chỉ có những người có công lao mới được phép gia nhập vào căn cứ."
"Những người trước nữa thì tôi không nói đến, hai người mới đến được hai ngày, căn cứ trưởng muốn hai người tuân thủ quy định." La Ninh xoắn xuýt, hiển nhiên là đối với quy định mới này có chút không hiểu.
Rõ ràng lúc trước không có....!sao lại cảm thấy có chút giống như nhằm vào....
Hơn nữa làm gì mà chẳng là làm, tại sao cứ nhất định phải giao cho bọn họ nhiệm vụ ra ngoài giết zombie.
La Ninh nói tiếp: "Đúng lúc hôm qua có người phát hiện dấu vết Zombie hoạt động ở gần đây, không nhiều lắm, chỉ một hai con thôi.
Anh không cần sợ, có chúng tôi ở đây.
Chờ khi chúng ta giết hết mấy tiểu lâu la này, đây cũng coi như là công lao của các anh, như vậy các anh liền có thể quang minh chính đại mà gia nhập vào..."
"Đã biết." Tạ Linh Dụ đáp, liếc mắt nhìn qua Chu Lạc ngồi ở phía trước.
Quy định?
Sợ là cố ý lập ra dành riêng cho bọn họ rồi.
Anh đã nghi ngờ từ hôm qua, tại sao Tô Lai lại vội vã muốn giết bọn họ như vậy?
Anh quay sang nhìn tiểu zombie, sờ nhẹ mí mắt hắn.
Đôi mắt của zombie bình thường là màu đỏ, Sơ Sơ tuy cũng là zombie, nhưng dưới tác dụng của khế ước, đôi mắt của Sơ Sơ vẫn là màu đen, hơn nữa anh cũng đã thay đổi bộ dáng của hắn, không có khả năng là thân phận zombie của Sơ Sơ bị phát hiện.
Vậy rốt cuộc Tô Lai là vì cái gì đây?
-
Chiếc xe lao nhanh như gió, bóng cây cối hoặc khô héo hoặc tươi tốt soàn soạt quét qua trên trần xe.
Từ khi virus zombie bùng nổ tới nay, đường phố phồn hoa đông đúc trước kia bây giờ cũng trở lên vắng lặng vô cùng.
Rất nhanh đã tới địa điểm làm nhiệm vụ.
Một trung tâm thương mại.
Lúc trước ở thành phố A, nó có thể được coi là một trong những trung tâm thương mại xếp hàng đầu về lượt khách ghé qua hàng năm.
"Không bằng....!các anh cứ ở trong xe đi, lát nữa nhiệm vụ của chúng ta kết thúc..." La Ninh do dự chốc lát, vẫn quyết định nói ra suy nghĩ đang ấp ủ trong lòng.
Chu Lạc cắt đứt lời La Ninh, nói: "Hừ! Lúc chúng ta tìm thấy họ, không phải họ vẫn sống tốt đấy sao! Chẳng lẽ chúng ta ở trong đấy mạo hiểm tính mạng, bọn họ ở ngoài này làm ông lớn hưởng thụ công lao hả? Nếu là như vậy thì tôi không làm!"
"Anh nói những lời này làm gì." La Ninh cũng có chút tức giận.
Không đợi Chu Lạc cãi lại, Tạ Linh Dụ đã mở cửa xe, ra ngoài trước.
"Đi thôi." Tạ Linh Dụ nói với Sở Hiêu Trần.
Sở Hiêu Trần rất tự nhiên nắm lấy tay Tạ Linh Dụ.
Cuộc tranh chấp vốn lên bùng nổ dưới sự hờ hững của Tạ Linh