Hướng Dẫn Chạy Trốn Khỏi Game Kinh Dị

Kẻ phản bội trong đội ngũ


trước sau

Kiệt Tử bị sao vậy?

Tại sao lại không qua đó cứu người?

Tại sao lại... Không hề có phản ứng gì?!

Con ngươi Tân Manh thoáng chốc co rút lại, lúc này, sau lưng có thể cảm giác được rõ ràng nhiệt độ ấm áp thuộc về người khác, có thể thấy rốt cuộc đối phương cách cậu gần bao nhiêu, cậu chợt cảm giác được một đợt ý lạnh kinh khủng tập kích thân thể, một âm thanh xé gió nổ vang bên tai, Tân Manh sợ hãi nhào về phía trước, nhưng cuối cùng vẫn chậm một bước, sức mạnh cực lớn đập vào cánh tay trái của cậu, âm thanh xương cốt vỡ vụn vang lên, Tân Manh không nhịn được kêu thảm một tiếng, ngã sấp xuống lăn sang một bên, trong nháy mắt đau đến chảy mồ hôi lạnh, trong mắt cũng tràn ra nước mắt sinh lý, cậu thống khổ co rúc trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn lên trên.

Xuyên qua tầm mắt mơ hồ điên đảo, cậu nhìn thấy... Kiệt Tử cười ác độc, đang tàn nhẫn nham hiểm nhìn mình chằm chằm!

"Anh..." Tân Manh đau đớn sắp mất ý thức, trước mắt gần như biến thành màu đen, cậu muốn hỏi tại sao, nhưng ngay cả một câu cũng không đủ sức nói ra.

"Không phải tôi mới nói xong sao, " Khóe miệng Kiệt Tử khẽ nhếch, lại không bao giờ tìm lại được sự hàm hậu thẳng thắn trước kia, lộ ra ý cười dữ tợn, trong tay vung vẩy ống tuýp, không có ý tốt tiêu sái tới gần Tân Manh, "Cậu là người thông minh nhất trong đội này, vậy nên... Cậu nhất định phải chết!"

Gã đi càng gần, Tân Manh không nhịn được duỗi chân về phía sau, cậu nhìn thấy hai cánh tay trần trụi của gã, trong đầu đột nhiên thông suốt, ôm cánh tay cắn răng nói: "Anh... Không phải là người chơi!"

"Cậu xem cậu xem, " Ý cười của Kiệt Tử càng tăng thêm, ánh mắt như rắn độc đang liếʍ ɭáρ toàn thân Tân Manh, "Tôi đã nói rồi, cậu ở trong đội này, ở trong lòng tôi, đều là thông minh nhất~~, hahaha!"

Lời nói giống nhau như đúc, do cùng một người nói ra, chỉ thay đổi cảnh tượng, liền trở nên vô cùng quỷ dị buồn nôn, nhớ lại lúc đó đối phương thế nhưng lại dùng ngữ điệu thân mật thương tiếc đến thế để nói ra lời nói giấu đầy ác ý như vậy, Tân Manh liền cảm thấy sởn tóc gáy!

Trò chơi chết tiệt này, thế nhưng lại không hề nhắc nhở mà đi sắp xếp một "Judas", trộm giấu trong đám bọn hắn!

(Theo truyền thuyết Cơ Đốc giáo, kẻ phản đồ đã nhận 30 đồng bạc để bán đứng thầy Jesus của mình, vậy nên từ "Judas" thường dùng với ngụ ý chỉ kẻ phản bội)

"Cậu đừng nhìn tôi như vậy, " Biểu tình Kiệt Tử đột nhiên biến đổi, thương hại nhìn Tân Manh, rồi nhìn Hùng Gia Bảo đang đuổi theo Lý Hữu Căn, nhún vai một cái, ý cười đầy mặt nói, "Ai bảo nhiệm vụ của tôi là ngăn cản các người rời khỏi đây, chết rồi cũng đừng trách tôi nha, hahahahaha!"

Nhiệm vụ? Ngăn cản bọn họ rời đi?

Vậy là ai... Giao nhiệm vụ cho gã?

Tân Manh trong phút chốc nghĩ đến vấn đề này, nhưng chưa có thời gian tìm hiểu, đã bị Hùng Gia Bảo ở một bên gầm rú phân tán lực chú ý, lúc này hắn đã không thể tính là một "Người", mà triệt để biến thành một con quái vật hoàn toàn mất đi thần trí! Lý Hữu Căn vốn phải bị tóm lấy, nhưng có lẽ sự sợ hãi ban cho hắn sức mạnh vượt mức bình thường, hay có lẽ là trước khi chết sự không cam lòng bỗng dưng bạo phát, Lỹ Hữu Căn bò dậy từ dưới đất, ra sức chạy vọt về phía trước, quái vật bắt hụt, lại không chịu bỏ cuộc, cứ vậy gào thét đuổi theo sau hắn.

Tân Manh nhìn thân thể mục nát tả tơi của Hùng Gia Bảo, đột nhiên nghĩ đến điều gì, quay đầu hỏi Kiệt Tử, "Hùng Gia Bảo biến thành như vậy, cũng do anh phải không?"

"Shì!" Kiệt Tử vẫn cười híp mắt, "Không phải do tôi tự mình ra tay, nhưng mà, nếu nói một chút quan hệ cũng không có, chắc cậu cũng sẽ không tin, tôi nhiều nhất chỉ là... Hơi lợi dụng tính cách của hắn một lần, thế thôi."

Trong nháy mắt Tân Manh đã hiểu ra, nhớ lại lúc đầu, là do Kiệt Tử muốn đi xuống lấy thứ kia trước, sau khi thấy cậu ngăn cản lại nói thứ này có thể rất có tác dụng đối với việc thăng cấp, bởi vậy thúc đẩy sự hứng thú của mọi người đối với vật kia, rồi đúng lúc rời đi cùng Tân Manh, tránh cho mình thật sự phải xuống lấy, mà Đổng Tu trời sinh cẩn thận, nhưng không coi trọng tính mạng của người khác, nếu hắn sợ gặp nguy hiểm, sẽ nghĩ cách dụ dỗ người khác xuống thử nghiệm, lấy tính cách của mấy người này mà nói, người khác này, tất nhiên là Hùng Gia Bảo!

Cho nên, Hùng Gia Bảo biến thành như vậy, tất cả đều do Kiệt Tử một tay chủ đạo!

Bây giờ hồi tưởng lại, hành vi quái lạ của Kiệt Tử đều có thể giải thích, lúc đó ở dưới lầu mở ra hết hai cánh cửa ô tô, là để tang thi có thể đi vào đánh lén mọi người, lúc rời đi chủ động yêu cầu lái xe, sau đó cố ý làm ra dáng vẻ mất lý trí khi đua xe, đụng hỏng ô tô, đẩy mọi người vào hiểm cảnh, lại một mạch ngấm ngầm xúi giục Hùng Gia Bảo chỉ có chút lý trí như vậy trở nên kích động, còn lấy đồ vật có thể biến người thành quái vật này đi mê hoặc Đổng Tu, cuối cùng tạo thành kết quả như hiện tại!

Tân Manh cực kỳ ảo não, do cậu quá bất cẩn, rõ ràng lúc đó không thấy băng tay của đối phương, tại sao không truy tìm căn nguyên, tại sao không nghĩ tới sẽ có khả năng biến thành như vậy!

Hơn nữa, cậu còn có một suy đoán khiến người ta lửa giận ngập trời, Kiệt Tử một mực hãm hại bọn họ, lại chưa lần nào hoàn toàn đẩy bọn họ vào chỗ chết, trái lại chỉ không ngừng đưa bọn họ rơi vào nguy hiểm: Mở cửa xe lại không dẫn tới tang thi, xe đụng hỏng lại chạy đến cửa cục công an, còn một mạch gϊếŧ tang thi đưa mọi người vào đây, nghĩ đến việc hãm hại Hùng Gia Bảo trong thời điểm tạm thời an toàn này...

Gã đang đùa bỡn bọn họ!

Kiệt Tử, lại như mèo đùa chuột, đang một đường hưng phấn nhìn bọn họ rơi vào hiểm địa, giãy dụa chạy trốn, thống khổ không chịu nổi mà "Biểu, diễn"!

Bên kia, Lý Hữu Căn hoảng loạn không chỗ trốn, chạy về tòa nhà nhỏ đằng sau, lúc này, sắc trời dần tối, bên trong tòa nhà nhỏ chỉ có một màu đen kịt, không thấy rõ thứ gì.

Tim Tân Manh chẳng hiểu sao bỗng nhiên nảy lên kịch liệt, cậu cấp tốc quay đầu lại nhìn Kiệt Tử, liền thấy Kiệt Tử vốn sẽ lập tức gϊếŧ chết cậu, thế nhưng lại ném ống tuýp xuống đất, dường như có chuyện quan trọng hơn cần để ý, chỉ thấy bên kia Lý Hữu Căn sắp chạy đến cửa tòa nhà nhỏ, trên mặt lần thứ hai hiện ra nụ cười quái dị.

Ban đầu lúc bàn kế hoạch, Kiệt Tử nói cái gì?

Gã nói...

Gã nói: "Tôi nghĩ chúng ta có thể đến tòa nhà nhỏ phía sau kia, tang thi trong đó chắc sẽ ít hơn chút."

...

Tân Manh đột nhiên mạnh mẽ đứng dậy, dùng hết sức lực toàn thân lớn tiếng kêu về phía Lý Hữu Căn: "Không nên tới chỗ đó! Mau trở lại! Nguy hiểm ——!"

Người đang chạy trốn tràn ngập hoang mang và sợ hãi, nào nghe được người khác đang la cái gì, Lý Hữu Căn điên cuồng chạy trốn, như một con chuột bị mèo rượt hoảng loạn không chỗ trốn, hai mắt tràn đầy tơ máu, trong mắt chỉ có cửa lớn của tòa nhà.

Chỉ cần chạy đến chỗ đó, chỉ cần chạy đến chỗ đó, hắn có thể nhốt con quái vật này ngoài cửa, hắn sẽ an toàn!

"Hộc hộc, hộc hộc, hộc hộc!"

Thở dốc dồn dập, cảm giác đau đớn như phổi sắp nổ tung kíƈɦ ŧɦíƈɦ Lý Hữu Căn, dùng hết sức lực cuối cùng nhào tới cửa lớn,
mà trong mắt người đang bàng quan đứng xem, Hùng Gia Bảo đuổi theo sau lại dần dần thả chậm tốc độ, nhưng vẫn đi phía sau hắn, tiếng bước chân nặng nề khiến Lý Hữu Căn không dám dừng lại một giây, chỉ có thể chạy về phía trước, nhìn qua như một con chó Mục Dương đang đẩy chú cừu lạc đàn vào trong bầy sói, lại càng giống một con sói đang đuổi chú cừu lạc đàn vào bầy của mình!

"Đừng qua đó! Lý Hữu Căn! Không thể đi!" Tân Manh hô lên lần cuối, ý muốn cứu vớt, cậu giãy giụa tại chỗ mấy lần, muốn đứng lên từ dưới đất, lại bị Kiệt Tử đạp một cú trên ngực, sức mạnh cực lớn không chút lưu tình đá tổn thương nội tạng của cậu, Tân Manh lăn trên đất hai vòng, quỳ rạp trên đất ho khan không ngừng, khóe miệng tràn ra máu tươi, ánh mắt vẫn gắt gao nhìn chằm chằm Lý Hữu Căn.

Càng ngày càng gần, càng ngày càng gần...

Ánh mắt Lý Hữu Căn phát ra ánh sáng sáng ngời, mắt thấy cửa đã ở trước mặt hắn!

Hắn nhảy dựng lên, vồ tới, dùng lực đẩy ra cánh cửa...

Thời gian như đang đọng lại, một tay Lý Hữu Căn còn nắm chốt cửa, nhưng toàn thân cứng ngắc, đôi mắt trừng lớn đến khó tin, giữa hai đùi ào ào chảy ra chất lỏng màu vàng, thuận theo ống quần từng giọt một nhiễu xuống mặt đất.

Hàng trăm hàng ngàn đôi mắt trắng xanh mục nát hiện ra trước mắt hắn, chỉnh tề hung tợn trừng Lý Hữu Căn!

Là tang thi! Tang thi mặc quân trang!

Thì ra tất cả tang thi quân nhân đều bị nhốt trong tòa nhà này, có đến hơn ngàn con!

"A a a a a —— "

Tiếng kêu thảm thiết vang tận trời xanh!

Cửa tòa nhà bị mở ra, chiếc lồng giam giữ ác ma mất đi tác dụng, tang thi quân nhân đếm không xuể nhìn chằm chằm "Đồ ăn" trước mắt, trong mắt lộ ra ham muốn tham lam kinh người, Lý Hữu Căn chỉ bị nhìn đã xụi lơ cả người, gần như muốn từ bỏ hy vọng, nghênh đón tử vong trong sự sợ hãi, lại nghe thấy phía sau truyền đến tiếng gào của Tân Manh: "Sững sờ làm gì, mau chạy đi a!"

Lý Hữu Căn giật mình, theo phản xạ nhanh chân chạy về sau, liền thấy Hùng Gia Bảo đang chặn đằng sau! Trong đầu hắn trống rỗng, dựa vào bản năng lần thứ hai chuyển hướng, chạy về một bên khác, lúc này, tang thi quân nhân bắt đầu từ ào ra từ trong tòa nhà, may mắn là, cánh cửa kia không lớn, cho dù bên trong có nhiều tang thi hơn nữa, cũng phải đi ra từng con một, có lúc hai con tang thi đụng vào nhau, còn phải chen ở cửa, trì hoãn chút thời gian, bằng không nếu chúng nó giống như thuỷ triều tuôn trào mà ra, tất cả mọi người tất nhiên sẽ chết ở đây, không hề có hi vọng sống sót!

Thấy nhóm tang thi nối đuôi nhau đi ra, Kiệt Tử phát ra tiếng cười to cuồng nhiệt, lời nói vừa vặn chứng minh cho suy đoán lúc trước của Tân Manh: "Ta thích nhất là nhìn bộ dáng các người giãy dụa trong thống khổ, nhưng chỉ có thể chết đi trong tuyệt vọng! Nhóm bảo bối đáng yêu của ta sắp ra hết rồi! Trốn đi, ở trong tòa nhà này, liều mạng trốn đi! Để ta xem kịch thật vui vẻ, đây là giá trị cuối cùng của các ngươi! Hahaha!"

Dứt lời, thế nhưng lại cười lớn đi ra phía ngoài, cuối cùng đi vào trong tòa nhà cao tầng kia!

Tang thi ào ra từ trong tòa nhà ngày càng nhiều, huống hồ còn có Hùng Gia Bảo đang đuổi theo Lý Hữu Căn chạy quanh, bãi đậu xe đã không còn an toàn, bọn họ nhất định phải rời đi ngay lập tức!

Tay trái của Tân Manh bị gãy xương, lại bị Kiệt Tử cơ bắp tràn đầy sức mạnh cực lớn mạnh mẽ đá vào ngực, bị thương rất nặng, cậu cắn chặt hàm răng, một tay chống trên đất nỗ lực đứng lên, thử mấy lần cũng không thành công, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh, lúc đang luống cuống, bỗng nhiên cảm thấy có người đi tới cạnh mình, cậu cấp tốc ngẩng đầu lên, thấy là thiếu nữ vẫn luôn trầm mặc thờ ơ lạnh nhạt kia, đang từ trên cao nhìn xuống cậu, rồi cúi người xuống, cầm lấy tay phải của cậu, kéo cậu dậy.

Tân Manh thở phào nhẹ nhõm, "Cảm ơn."

Thiếu nữ không trả lời, nhìn tang thi bên trong, tiếp tục cầm ghế tựa, xoay người chạy ra ngoài, Tân Manh theo sát phía sau, Lý Hữu Căn cũng liều mạng chạy trốn theo hướng đó, mà đằng sau ba người, là mênh mông một mảnh tang thi quân nhân, còn có một Hùng Gia Bảo màu tím nổi bật.

Sắc trời bắt đầu tối đen, tốc độ của tang thi lập tức nhanh hơn rất nhiều, ba người rất nhanh đã lâm vào vòng vây của tang thi, có mười mấy con tang thi chạy nhanh nhất đuổi kịp ba người, móng vuốt đen kịt chụp vào thân thể của ba người, bọn họ bất đắc dĩ cầm vũ khí lên, lại hoảng sợ phát hiện ra, những con tang thi này hoàn toàn không giống tang thi gặp phải khi ở bên ngoài!

Tang thi bọn họ gặp trên đường, trước khi biến thành tang thi đều là người bình thường, ngoại trừ sức lực khá lớn, năng lực có hạn, vẫn có thể miễn cưỡng ứng đối, nhưng những tang thi mặc quân trang này thì khác, khi còn sống bọn họ đều trải qua quá trình huấn luyện nghiêm ngặt, ngoại trừ sức lực lớn vô cùng, tốc độ nhanh hơn, thế nhưng còn biết né tránh, điều này khiến cho tình cảnh của ba người càng thêm gian nan, mấy lần vung lên vũ khí, còn không đụng tới góc áo của tang thi, khỏi nói đến việc gϊếŧ chết bọn nó, tuy rằng theo số lượng tang thi ngày càng tăng cao, không gian để chúng nó trốn cũng dần hẹp đi, càng dễ bị đánh trúng, nhưng hiển nhiên mấy tang thi này có sức lực lớn hơn thì thân thể cũng càng thêm rắn chắc, Tân Manh liên tục đánh vào một vị trí trên chân một con tang thi đến năm lần, vẫn không đánh gãy được chân của đối phương!

"A a a —— tôi không muốn chết a a a ——" Lý Hữu Căn tuyệt vọng gào thét, như tiếng kêu rên lúc sắp chết, vang vọng thật lâu trên không trung.

Chó Mục Dương (Sheepdog) là một loại biệt hiệu (chứ không phải là tên 1 giống loài) mà người ta đặt cho mấy chú chó chuyên đi trông coi bầy cừu và lùa cừu vào chuồng. Chó Mục Dương bao gồm nhiều giống chó khác nhau như Shetland, Border Collie, Scotland,...

TC: Chương sau anh công xuất hiện:3

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện