Hướng Dẫn Chạy Trốn Khỏi Game Kinh Dị

Tên của tôi


trước sau

[31] - Thôn trong cốc (13): Tên của tôi


Tác giả: Đường Đường Yêu Nhi


Editor: Hoa Lạc Thiên Tế


.


Bọn họ xem cậu là thức ăn !


Tân Manh dùng sức đung đưa chân tay, nhưng lại càng ngày càng chìm xuống, những thứ màu trắng giống như thi thể đó dần bơi đến gần cậu, đợi khi Tân Manh hoàn hồn lại, cậu đã bị bao vây triệt để !


Nước trong đập chứa nước khá trong, trong đến mức cậu có thể nhìn rõ đôi môi đen thui đang khép mở của những thi thể đó, con ngươi không có tròng trắng và mí mắt đang nhìn chằm chằm cậu, oán khí khổng lồ cùng cảm giác thèm ăn của bọn họ như hoá thành thực thể mà cắn nuốt cậu ! Tân Manh hoảng sợ nhìn bọn họ, ngay cả nỗi sợ nước cậu cũng quên luôn, điên cuồng quơ cánh tay muốn trốn thoát khỏi nơi này, chẳng sợ cho dù rơi xuống sâu hơn cũng được ! Sau đó cậu lại phát hiện đường lui của cậu đã sớm bị phá huỷ, không biết vào lúc nào, ở phía trên hay phía dưới đều xuất hiện những thứ này, vẻ mặt tham lam khát khao mà bơi đến gần cậu !


Thi thể bốn phương tám hướng vọt đến khiến cảm xúc của Tân Manh gần hỏng mất, cậu không ngừng xoay người có ý muốn đột phá vòng vây, lại vẫn luôn bị ép vì chỗ cũ, đáng sợ hơn chính là, những thi thể đó còn đang biến hoá, từng lớp từng lớp da rơi xuống, nhưng lại không chảy máu, nhìn kỹ lại, như là bị từng miếng từng miếng mà cắn xuống, như đang nói cho Tân Manh biết kết cục sau đó của cậu !


Như vầy là không được ! Cậu phải bình tĩnh ! Bình tĩnh !


Sự sợ hãi đã đạt đến đỉnh điểm, Tân Manh ngược lại lại bình tĩnh, khi bình tĩnh suy nghĩ, cậu rốt cuộc nhớ lại, đây không phải là thật, đây chỉ là một game, nếu là game thì sẽ luôn có gợi ý để vượt màn, tuyệt đối sẽ không có chuyện ngay cả một con đường để chạy trốn cũng không có, mà gợi ý đó, hoặc chính xác là manh mối đó, chắc chắn sẽ giấu ở nơi nào đó quanh đây !


Dưỡng khí trong phổi đã sắp dùng hết, cậu lại cố gắng khiến bản thân bình tĩnh lại, nhìn quét đống thi thể nhiều không đếm được đang không ngừng bao vây tiếp cận cậu, nhưng rất khó khăn, những thứ đó đã sớm không thể nhìn ra được bộ dáng lúc còn sống, đôi mắt thuần điên cùng đôi môi vỡ ra khiến bọn họ thoạt nhìn giống nhau như đúc, chỉ có dáng người khác nhau, nam có nữ có, có người già da mỏng cũng có trẻ con nhỏ tuổi dáng người thấp bé, điều khủng bố nhất, chính là cậu còn thấy được vài đứa bé ngay cả răng còn chưa mọc !


Manh mối thật sự ở trong đây sao ?


Chỉ là toàn thân cao thấp phải trái của cậu đã hoàn toàn bị đống thi thể đó vây lại, rốt cuộc không thể nhìn thấy chút hoàn cảnh nào bên ngpài, nếu manh mối căn bản không thể nào xuất hiện ở nơi khác, vậy cậu cũng chỉ có thể tìm !


Mắt Tân Manh vừa đau lại chóng mặt, không biết trước kia nghĩ như thế nào mà lại chơi một game nhỏ, trong một đống chữ "l" tìm một chữ "I"... ( Trong đống chữ L thường tìm chữ I hoa.)


Nhưng, tính chất của hai game này đều hoàn toàn khác nhau, game kia cậu một lòng thoải mái không có áp lực, muốn chơi thì chơi, không muốn chơi thì tắt đi, nhưng game này nếu không qua thì cậu sẽ không còn mạng !


Trong áp lực cực lớn của sống còn, lực chuyên chú của Tân Manh đạt đến trình độ trước nay chưa từng có, cậu lấy tốc độ cực nhanh nhìn hết bên trái, lại nhìn hết bên phải, đợi đến khi sắp nhìn hết bên phải, đột nhiên một thân ảnh quen thuộc khiến ánh mắt của cậu mãnh liệt dừng lại !


Thế mà... lại là cô !


Thân ảnh của người nọ cũng trần trụi, màu da trắng bệch, mái tóc đen thật dài rũ ở hai bên má, cúi đầu, mái ngang che lại tầm mắt của cô...


Tề Tiểu Quỳ !


Tân Manh không dám tin mà nhìn cô, tại sao lại là cô ? Thế nhưng đó thật sự là cô ! Cô đã, đã chết rồi ư ?!


Cậu vô ý thức mà vươn tay về hướng Tề Tiểu Quỳ, Tề Tiểu Quỳ hơi ngẩng đầu, lộ ra nửa gương mặt, tình huống mà Tân Manh lo lắng cũng không xuất hiện, Tề Tiểu Quỳ chỉ mang gương mặt trắng bệch không giống người sống, nhưng đôi con ngươi vẫn có tròng đen tròng trắng rõ ràng, cũng không có cái miệng bị vỡ ra mang máu tươi đầm đìa, tầm mắt của Tề Tiểu Quỳ đối diện với cậu, nhẹ nhàng bước đến phía trước hai bước, môi khép mở.


Tân Manh dùng sức xoa xoa mắt, cố gắng muốn từ khẩu hình của cô mà xem cô nói gì, nhưng thi thể xung quanh cũng không vì vậy mà dừng lại, cách cậu càng ngày càng gần, Tân Manh thấy Tề Tiểu Quỳ nhíu màu, sau đó chậm tốc độ của miệng lại, không tiếng động mà nói với Tân Manh.


Lần này Tân Manh rốt cuộc cũng nhìn rõ được, câu cô nói chính là: "Tên của tôi."


Tốc độ thi thể bơi lại đây đột nhiên lại nhanh hơn, phảng phất như một chiếc đồng hố cát đã được đặt thời gian, càng gần hết thời gian lại càng nguy hiểm, Tân Manh theo bản năng biết đây là gợi ý mà Tề Tiểu Quỳ cung cấp cho cậu để chạy trốn, cậu rốt cuộc cũng vượt qua nỗi sợ nước, lúc con zombie thứ nhất cắn cánh tay của cậu, dùng sức mở miệng la lên: "Tề —— Tiểu —— Quỳ ——"


Một lượng nước lớn mạnh mẽ tràn vào miệng của cậu, đem một chút dưỡng khí cuối cùng đè ép ra ngoài, cậu không biết mình rốt cuộc có phát ra tiếng được dưới nước hay không, nhưng cảm giác đau đớn ở cánh tay lập tức biến mất, tất cả thi thể đều biến mất không thấy trong nháy mắt !


Tề Tiểu Quỳ cuối cùng nhìn cậu một cái, xoay đó xoay người, không còn bóng dáng.


Tân Manh đã trốn thoát khỏi vận mệnh bị ăn sống, cuối cùng vẫn vì bị thiếu dưỡng khí mà trước mắt tối sầm, mất đi ý thức.


Đợi đến lần thứ hai cậu mở mắt ra, chính là một bầu trời đầy sao tràn ngập đáy mắt cậu.


Ngọn núi về đêm so với bên ngoài càng thêm yên tĩnh, cũng tối đen hơn, không có không khí ô nhiễm nên ánh sao trên bầu trời cực kỳ sáng ngời, những ánh sáng lúc bình thường không thể nhìn rõ kia, toả ra ánh sáng mỏng manh, thực dễ dàng bị những ngọn đèn nơi thành phố phồn hoa che lấp, nhưng nay không còn ánh đèn thành phố thì ánh sáng sao trời càng thêm sáng ngời, như muốn chứng tỏ cảm giác tồn tại của chúng, Tân Manh thậm chí còn thấy được dải ngân hà mà cậu chưa từng được thấy.


Cậu trừng mắt nhìn, đột nhiên nhớ ra gì đó, lập tức xoay người ngồi dậy, phát hiện mình đang nằm ở trên bờ gần đạp nước, cả người cậu ướt sũng, tóc vẫn còn đang nhỏ nước, bên cạnh cậu là một khóm lửa nhỏ, Du Nghị đang ngồi gần lửa để hong khô quần áo, trên thân thể trần trụi của hắn, lộ ra làn da màu đồng cùng cơ bắp rắn chắc, ánh lửa diệt diệt bên gương mặt của hắn, khiến hình dáng càng thêm khắc sâu, tuy rằng hắn vẫn mang vẻ mặt không đổi sắc, lại mang đến cho người ta một cảm giác an toàn khó hiểu.


Tân Manh ngơ ngác nhìn hắn, lại có chút không hoàn hồn được, mãi đến khi Du Nghị đứng dậy bước đến bên cạnh cậu, bàn tay thô ráp vén lên vài sợi tóc, đặt tay lên trán cậu, cậu mới kịp phản ứng.


Du Nghị nhẹ giọng nói, "Phát sốt rồi."


Ánh mắt Tân Manh nhìn về phía trước, vẫn mang dáng vẻ ngơ ngác, trong lòng thầm nghĩ, cậu cứ nghĩ tại sao lại cảm thấy lòng bàn tay của hắn không ấm nóng như trước nữa, thì ra là do cậu đang nóng lên...


Nhận được sự hoảng sợ liên tiếp, lại đuối nước, Tân Manh rất nhanh liền bị sốt cao, nóng đến mơ hồ được Du Nghị ôm, tựa vào trên bả vai hắn, cậu nhìn xung quanh, một mảnh đen tuyền, không nhìn thấy Đổng Tu, cậu liền hỏi Du Nghị, "Đổng Tu đau rồi ?"


Du Nghị không trả lời, ngón tay chỉ về hướng đập nước, Tân Manh duỗi cổ nhìn thoáng qua...


Mặt nước gợn sóc khiến mái tóc của hắn phiêu phiêu, quần áo rách tung toé, mặt úp xuống nước, máu tươi chảy ra rất nhanh liền bị nước pha loãng, biến thành màu phấn hồng, chảy dần về trung tâm đập nước...


Người đều lạnh rồi.


"Tại sao lại có thể như thế..." Tân Manh lẩm bẩm nói, sau đó nhớ ra cái gì liền nắm chặt lấy quần áo của Du Nghị, "Tôi nhìn thấy Tề Tiểu Quỳ ! Vừa nãy lúc chìm trong nước, tôi thấy cô ta bảo tôi kêu tên của cô ta,

tôi cũng không biết tôi có kêu ra được không, nhưng mấy thứ kia... những thứ nhìn hệt như thi thể đột nhiên biến mất !"


Thật ra dùng từ "Quỷ" để hình dung những thứ kia thì thích hợp hơn, nhưng Tân Manh trong một đêm chịu đủ loại hoảng sợ này, cậu cũng không dám nói ra chữ kia, chỉ là dùng từ "Thi thể" để thay thế, giống như nói như vậy cậu liền không cảm thấy đáng sợ nữa.


"Tôi cũng nhìn thấy." Du Nghị nói.


"Cô ta quả nhiên đã chết rồi..." Tân Manh nói, "Trách không được dù chúng ta có làm gì cũng không thể tìm ra cô ta, thì ra cô ta đã mất. Thân thể và quần áo cô ra mặc, đều giống như những gì thôn dân dùng để miêu tả nữ nhân đã chết đuối, chỉ là thời gian tại sao lại là một năm trước ? Thi thể trong quan tài rốt cuộc có phải cô ta hay không ? Cô ta không thể nào đến trước chúng ta một năm được, cho nên thời gian vốn không đúng, tôi còn cảm thấy thi thể kia không phải của cô ta, nhưng cô ta tại sao lại chết chứ, cho dù chết vậy thi thể đâu mất rồi ? Rồi tại sao lại biến thành thứ quái vật đó ? Đổng Tu hiện tại cũng đã chết, anh ta cũng sẽ biến thành một thành viên trong đó ư ?"


Tân Manh đặt ra câu hỏi không ngừng, trong đầu cậu loạn thành một cục, vì phát sốt nên khiến đầu óc cậu choáng váng hơn, game lần này rất quỷ dị, game zombie lần trước tuy rằng nơi nơi đều tràn ngập cảm giác căng thẳng, nhưng nguy hiểm cũng thể hiện rõ rõ ràng ràng, mà game lần này lại như cát thịt thủ đoan mềm dẻo, chậm rãi mà tra tấn bọn họ, không hề làm một lần cho thống khoái, cho dù đến hiên tại, bọn họ ngay cả nhiệm vụ là gì, làm sao để vượt màn, nguy hiểm ở nơi nào cũng không hề biết, phỏng chừng đồng đội chết đi, ngay cả chính mình cũng chết đi mà chết thế nào vẫn không thể làm rõ được !


"Đừng nghĩ nhiều quá." Du Nghị phủ thêm áo khoác cho cậu, "Có lẽ là do game đặt ra, hiện tại cô ta mang trạng thái u linh, cũng trở thành điểm mấu chốt để chạy trốn, chỉ cần tìm được cô ta rồi gọi tên của cô ta, là có thể sống tiếp."


Trên áo khoác vẫn còn mang theo nhiệt độ cơ thể của nam nhân, khiến Tân Manh đã bị gió lạnh thổi đến phát run cảm nhận được sự ấm áp, dần dần không còn run rẩy, cậu tỉnh táo lại, lời Du Nghị nói đánh thức cậu, cậu càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng cực kỳ lớn, game cũng không hề nói với bọn họ rằng bọn họ sẽ không nhập vai một nhân vật trong game ( Nhân vật trong game như NPC khác với Player nha.), Tề Tiểu Quỳ nếu không phải đến đây trước một nam, vậy lúc cô vừa đến đây liền mang thân phận u linh của nữ nhân đã chết đi một năm là cực kỳ có khả năng, mà ở trong đám "Quỷ" đông đảo, Tân Manh bởi vì tìm được cô mà được cứu trợ cũng là sự thật.


Nhưng vẫn còn chỗ vẫn không thể nói rõ, ví dụ như tại sao sau khi những thứ kia biến mất Tề Tiểu Quỳ cũng xoay người đi ? Tuy rằng có thể cô cảm thấy đám bọn họ cũng không đáng tin, nhưng Tân Manh có thể chắc chắn rằng nếu được chọn lựa, Tề Tiểu Quỷ cho dù yên lặng đi theo phía sau bọn họ cũng tuyệt đối sẽ không muốn ở cùng một chỗ với đám người không ra người quỷ không ra quỷ, vậy tại sao lúc đó cô lại không ở lại, chẳng lẽ đây cũng là do game đặt ra ?


Bọn họ không chỉ thiếu đi Tề Tiểu Quỳ, còn thiếu đi tấm card manh mối trong tay của cô, rất nhiều manh mối không thể xâu chuỗi lại với nhau, Tân Manh quả thật như mọc ra hai cái đầu.


Nhưng mà bờ bên cạnh đập chứa nước cũng không thích hợp để tiếp tục ở lại, cậu được Du Nghị nâng về chỗ ở, mới vừa bước đến bên giường liền ngã xuống giường mà rơi vào hôn mê, Du Nghị ở bên cạnh chăm sóc cậu cả một đêm, đến sáng sớm ngày hôm sau cơn sốt mới hạ xuống.


Chuyện đầu tiên Tân Manh làm sau khi tỉnh dậy, chính là đến nhà thôn trưởng nhờ thôn trưởng tìm người giúp Đổng Tu chôn cất, dù sao cũng là đồng đội của mình, cứ để anh ta trôi lềnh bềnh như vậy cũng không thích hợp, với lại cũng sẽ ô nhiễm nước trong đập chứa nước.


"Nhóm các cậu cũng đã chết hai người rồi ư..." Vẻ mặt thôn trưởng rất trầm trọng, mang bộ dáng so với các cậu còn tiếc nuối hơn.


"Hai người ?" Tân Manh sửng sốt.


Thôn trưởng chỉ tay về hậu viện, "Thằng bé tên là Lý Hữu Căn kia được Lai Lợi phát hiện đã chết trên núi, thi thể này... ai, các cháu nhìn rồi sẽ biết."


Tân Manh nhanh chóng chạy đến hậu viện, liền nhìn thấy nơi đó có một tấm vải trắng, ở dưới có một thứ hình người nổi lên, cậu xốc vải trắng lên, phát hiện Lý Hữu Căn đã thay đổi hoàn toàn.


Làn da cả người gã đều gồ ghề, tựa như bị thứ gì đó gặm chắn, mà có chỗ còn để lại một dấu răng cực kỳ rõ ràng...


Trạng huống chết đi không khác mấy gì Đổng Tu, chỉ là càng nghiêm trọng thêm một tí.


Thôn trưởng đi theo phía sau cậu, nhìn những dấu răng kia liền xanh cả mặt, "Trong thôn hẳn là đã gặp đại nạn." ( Báo ứng cả thôi.)


Trong lòng Tân Manh không quá thoải mái, nhanh chóng che vải trắng lại, hỏi thôn trưởng, "Thôn trưởng, những lời này nói như thế nào ?"


Thôn trưởng lắc đầu, chưa nói, Tân Manh tiếp tục truy hỏi, thôn trưởng mới nói, "Hai ngày nay trong thôn có người chết, không phải đại nạn thì là gì ?"


Nhưng Tân Manh vẫn cảm thấy đây không phải là lời nói thật trong lòng thôn trưởng, nhưng hỏi tiếp cũng không hỏi ra được cái gì.


Rốt cuộc thôn trưởng đang che giấu điều gì chứ ?


Chuyện đó liệu có liên quan đến nữ nhân chết đuối kia không ?


.


HLTT: Đúng là đám tộc dân man rợ :))


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện