Hướng Dẫn Chạy Trốn Khỏi Game Kinh Dị

Khu rừng đầm lầy


trước sau

[58] - Lâu đài cổ của Ma Vương (3): Khu rừng đầm lầy


Tác giả: Đường Đường Yêu Nhi


Editor: Hoa Lạc Thiên Tế


.


Tề Tiểu Quỳ nhớ card manh mối có nói, nhất định phải một trận doanh mới có thể vượt màn, nếu cô bị đuổi đi vậy nhiệm vụ chắc chắn sẽ thất bại, cô ngay cả nghĩ cũng không muốn nghĩ.


"Tuy tôi không có tiền vàng, nhưng đó là minh chứng tôi không cần, không cần thì sẽ không trộm của ngài, không đúng ư ?" Tề Tiểu Quỳ vắt hết óc muốn tìm lý do có tính thuyết phục, "Tôi còn có thể giúp ngài tìm được những vàng bạc châu báu khác rồi dâng lên cho ngài, mà tôi sẽ không cần bất kỳ thứ gì..."


Ma Tướng Tham lam cười nhạo một tiếng, "Chỉ bằng ngươi thì có thể giúp ta tìm được vàng bạc châu báu gì chứ ?"


Nhưng hắn ta lại hệt như đột nhiên nghĩ đến điều gì, sửa miệng ngay lập tức, "Như vầy đi, ngươi đi một chuyến đến khu rừng đầm lầy, lúc lão Ngạo mạn mất, vàng bạc châu báu của ông ta đều rơi ở đó, ước chừng có 1000 tiền vàng ! Ta không thể nào đi lấy được, đám tiểu ác ma chết tiệt kia đã sớm thèm nhỏ dãi bảo khố này của ta, nếu ra đi, bọn nó nhất định sẽ đến trộm ! Ngươi đi thu thập tiền vàng của lão Ngạo mạn cho ta, có 1000 đồng... nhớ lấy." Tham lam nheo mắt nhìn kỹ Tề Tiểu Quỳ, khuôn miệng mở ra tràn đầy những chiếc răng nanh sắc nhọn, cực kỳ đáng sợ, giọng nói đè thấp mang theo hương vị tàn bạo không thể hình dung được, "Ngươi chỉ có 2 chọn lựa, 1 là mang 1000 tiền vàng về đây 1 đồng cũng không được thiếu, 2 là... đi chết đi !"


Tề Tiểu Quỳ vừa định nói gì đó nhưng chỉ thấy Tham lam há miệng, từ miệng phun ra một ngọn lửa màu xanh, ngọn lửa kia gặp gió liền trở nên to lớn hơn, trong nháy mắt liền vọt đến trước mặt Tề Tiểu Quỳ, cô căn bản không kịp tránh né, chỉ có thể mắt mở trừng trừng hoảng sợ nhìn ngọn lửa to lớn kia bay vào người cô thiêu đốt cô, sau đó ý thức của cô liền đứt đoạn.


Lúc cô tỉnh lại liền phát hiện mình đang ở trong một khu rừng xa lạ, cô đang ngồi dưới đất, dựa lưng vào rễ cây chìa ra của một gốc cây đại thụ, cô ngẩng đầu, sắc trời tối ám đen, dường như màn đêm sắp buông xuống, khiến mọi thứ xung quanh chìm trong sắc màu ảm đạm, cây cối trong rừng không xanh tươi um tùm, lá ngã vàng khô héo rụng xuống, chỉ còn lại những nhánh cây tối đen giương nanh múa vuốt mà duỗi thân, trông rất tiêu điều.


Quanh quẩn chóp mũi của cô là một mùi tanh tưởi không xua đi được, huân đến độ khiến cô đau đầu, cô xoa xoa huyệt Thái dương, vịn rễ cây từ mặt đất đứng dậy, quan sát xung quanh.


Đây là đâu ?


Nhớ lại những lời Ma Tướng Tham lam nói trước đó, chẳng lẽ đây là Khu rừng đầm lầy ? Cái mùi hôi thối này, đích thực giống như từ đầm lầy phát ra...


Cô bước về phía trước 2 bước, đôi giày màu trắng giẫm lên lớp lá rụng dưới đất khiến lớp lá lõm xuống, có mấy giun thịt bị kinh động, chui ra từ mặt dưới lớp lá, doạ Tề Tiểu Quỳ nhanh chóng thu chân lại.


(Brought to you by yilsweetie0225.wordpress.com)


Chỉ là xung quanh đều là lớp lá rụng như vầy, cô cũng không có năng lực để bay lên mà bay qua, vì thế cô chịu đựng ghê tởm, cố gắng không cúi đầu nhìn đám giun thịt lúc nhúc kia, chọn một hướng có mùi hôi thối bay qua, chậm rãi bước về phía trước.


Trong khu rừng không có bất kì vật sống có cơ thể to lớn nào, nên đây là thiên đường của trùng (*).


(*) Trùng: Dùng để ám chỉ các loại sâu và côn trùng. (Do mình không tìm được từ thích hợp nên mình để nguyên trong bản edit là "trùng" nhé. Bạn nào có từ nào thích hợp hơn có thể comment cho mình biết, xin cám ơn.)


Bởi vì theo quan sát một đường này của Tề Tiểu Quỳ, cô hệt như vừa bước vào một ổ trùng, không hề gặp được chú thỏ hoang nhút nhát hay chú khỉ năng động, cũng không có loài ăn thịt hung mãnh nào cả, chỉ tràn ngập đến vô tận những con trùng với nhiều loại hình dạng, có mấy con sâu thịt hoạt động giữa đám lá vừa nãy đã nhìn thấy, cũng có đám sâu bay tụ tập thành nhóm thích bám lên mặt người, có những con giòi với thân thể mềm mại dài mỏng sẽ từ trên giày mà bò lên trên, còn có mấy con nhện lớn to cỡ nắm tay, hầu như ở mỗi nhánh cây nào cũng thấy chúng bò xuống, chúng nó phun tơ khiến chúng và nhánh cây dính vào nhau, lúc Tề Tiểu Quỳ bước ra, chỉ cần không cẩn thận chúng liền sẽ bò lên người cô.


"A a a ——" Tề Tiểu Quỳ ôm đầu, điên cuồng lắc lắc cơ thể, ngay cả khi gặp Ma Tướng Tham lam lúc nãy cô cũng không hét lớn tiếng như bây giờ, trùng quả thật là ác mộng của mỗi cô gái ! (Đúng vậy đó T--T)


Lúc bước đến bên cạnh đầm lầy, Tề Tiểu Quỳ cảm thấy cô đã chết đi sống lại rất nhiều lần.


"Cút ngay ! Cút ngay !" Cô dùng sức vuốt cánh tay lộ ra bên ngoài của mình, ở chỗ đó có một con sâu dài hệt như một con giun đang bám vào, nó có hàm răng nhọn, nhân lúc cô không chú ý nó đã dùng răng cắn sâu lên làn da của cô, làn da vốn màu trắng nay bởi vì bị hút máu mà biến thành màu đỏ thẩm, từ thon gọn mà trở nên sưng lên, Tề Tiểu Quỳ hệt như người điên mà nắm lấy con sâu kéo ra, nhưng dường như con sâu cắn rất chặt, cô cảm thấy mình đã sắp kéo rách da thịt mình xuống nhưng con sâu lại vẫn nằm chắc ở đó, cuối cùng dường như con sâu đã hút máu no rồi, nó phình to đến mức gần bằng cánh tay của Tề Tiểu Quỳ, mới tự mình rớt xuống, nó ngốc nghếch lăn vài vòng trên đất, sau đó chậm rãi bò ra xa xa.


Tề Tiểu Quỳ do mất máu quá nhiều, đầu choáng váng một cái, trong lòng cô vừa sợ lại vừa hận, cô bước 2 bước đuổi theo, một cước hung hăng giẫm lên người con sâu, con sâu kia vốn đang căng phồng như một trái bóng nước sắp vỡ, ngay lập tức liền bị giẫm nát, máu màu đỏ tung toé, dính đầy trên đôi giày trắng của cô.


Tề Tiểu Quỳ ngồi phịch xuống đất mà thở dốc.


Nhưng mà cơn ác mộng vẫn chưa chấm dứt, khi cô phát hiện một đồng tiền vàng đang loé sáng trong một ổ sâu bên cạnh đầm lầy, cô kém chút nữa liền ngất xỉu.


(Brought to you by yilsweetie0225.wordpress.com)


"Ác ma, u linh, quỷ..." Tề Tiểu Quỳ trừng mắt nhìn ổ sâu kia, không ngừng hoảng sợ mà lùi về sâu, "Thứ gì cũng được, chỉ cần không phải sâu, tại sao lại là sâu..."


Nhưng cô vẫn phải quay lại, cô nhất định phải nhặt đồng tiền vàng kia lên !


Nhưng trực tiếp đưa tay vói vào ổ sâu tuyệt đối không phải một ý kiến hay, Tề Tiểu Quỳ tỉnh táo lại, nhìn nhìn mặt đất xung quanh, cô muốn tìm một nhánh cây sau đó kều đồng tiền vàng kia ra, nhưng trên đất ngoại trừ lá rụng thì đến một nhánh cây cũng không có.


Cô do dự một chút, ngẩng đầu, trên ngọn cây là những nhánh cây nhiều không kể xiết đang tuỳ ý duỗi thân, lớp vỏ ngoài tối đen trong mắt cô lại như đang loé sáng, thoạt nhìn hệt như lưỡi đao được phủ một lớp màng sáng bóng.


Nhưng quan trọng ở trên chứa đầy nhện.


Tề Tiểu Quỳ không muốn chạm vào đám nhện đó, nhện nhìn sặc sỡ như vậy thì nhất định có độc, nhưng nếu không có nhánh cây thì cô phải dùng tay chạm vào ổ của đám sâu thịt mềm mềm kia.


Đứng ngây người một lát, cô thật sự không còn cách nào, Tề Tiểu Quỳ cởi giày ra, lột vớ ra cầm trong tay, sau đó mang giày bằng chân trần, chọn một con nhện bự thoạt nhìn bụi bậm không quá giống như có độc, cô dùng vớ đập mạnh về hướng nó, con nhện bị đánh bay trong nháy mắt, Tề Tiểu Quỳ nhanh chóng đi bẻ nhánh cây kia, nhưng nhánh cây cứng rắn hệt như vẻ ngoài của nó, căn bản không thể bẻ xuống ngay lập tức như trong suy nghĩ của cô.


Cô đang đấu tranh với nhánh cây kia, nhưng rất nhanh, Tề Tiểu Quỳ vậy mà lại nhìn thấy con nhện bự bị cô đánh bay đi, nó không chỉ không chết mà còn đang bò nhanh quay lại !


Đôi mắt tối đen nhìn chằm chằm lấy Tề Tiểu Quỳ, hai chân trước của nó mở to, chân xúc giác của nó mở to, đám chân đầy lông còn lại chuyển động, nhanh đến mức chỉ nhìn thấy được bóng mờ, mục tiêu của nó không phải nhánh cây mà là Tề Tiểu Quỳ !


"A !" Tim Tề Tiểu Quỳ nhảy dựng lên,

cô bị doạ đến toàn thân nhũn ra, tay kém chút nữa đã buông ra, nhưng cô nghĩ hiện tại hai tay cô trống trơn, một món vũ khí cũng không có, cô chỉ có thể cắn răng chơi liều, muốn thử một lần cuối cùng, cô hơi nhảy lên, mang trọng lượng toàn cơ thể của mình đặt trên nhánh cây kia, chỉ nghe tiếng "rắc" giòn vang, nhánh cây đã bị gãy !


(Brought to you by yilsweetie0225.wordpress.com)


Cô còn chưa kịp vui mừng thì con nhện kia đã bò đến trước mặt cô, nó nhảy lên đánh về phía mặt cô !


Tề Tiểu Quỳ kinh hoảng quơ quơ nhánh cây lung tung, đánh bậy đánh bạ vậy mà đánh trúng con nhện, khiến con nhện bị đập xuống đất, con nhện bụi bậm lăn hai vòng trên đất, tầng tro bụi thật dày bên trên như được đào đi mà rớt hai phần, lộ ra sắc màu đỏ tươi bên trong.


Nhện độc !


Tề Tiểu Quỳ kinh hãi, cô muốn chạy trốn ngay lập tức, con nhện kia đuổi theo không bỏ, tám cái chân bò nhanh, cơ hồ chỉ vài giây đã đuổi kịp cô !


Mắt thấy mình không thể thoát khỏi, Tề Tiểu Quỳ xoay người tiếp tục dùng nhánh cây chắn, mấy lần thất bại con nhện đều rơi xuống quần áo của cô, sau đó bị Tề Tiểu Quỳ vứt xuống, sau đó Tề Tiểu Quỳ chủ động dùng nhánh cây đánh con nhện, rốt cuộc cũng có một lần trúng giữa mục tiêu, con nhện bị cô đánh bay vào thân cây, sau đó ngã xuống đất, Tề Tiểu Quỳ đột nhiên bùng nổ, cô bước lên dùng một cước giẫm lên người con nhện, đạp nó đến nát bé !


Đã giải trừ được nguy cơ.


"Hô... hô... ha..." Tề Tiểu Quỳ dường như sắp không nổi nhánh cây nữa, cô cũng không còn sức lực lo sợ sẽ đụng phải bọn sâu dưới lớp lá rụng, cô đặt mông ngồi trên đất, hai chân mềm đến đứng không nổi.


Không ngờ được đắn đo chọn lựa, vậy mà lại chọn phải con nhện độc.


Sau chuyện này, độ miễn dịch của Tề Tiểu Quỳ đối với đám sâu dường như mạnh hơn một chút, ít nhất khi cô nhìn thấy đám sâu thịt màu đen bò lên quần áo của cô, cô vẫn có thể giữ tỉnh táo mà phủi nó xuống.


Cô bước đến bên cạnh ổ sâu, thọc nhánh cây vào bên trong, giữa một đám sâu thịt bò lúc nhúc, cô cực khổ mà kều được đồng tiền vàng ra.


(Brought to you by yilsweetie0225.wordpress.com)


Nhìn một đồng tiền vàng cô đơn trong tay, Tề Tiểu Quỳ khóc không ra nước mắt.


Vẫn còn 999 đồng nữa...


...


Lúc Hùng Gia Bảo bước vào một sảnh lớn rộng mở sáng ngời, đầy mắt anh ta chỉ nhìn thấy một thứ —— thịt.


Không phải thịt để ăn, mà là thịt... trên người của một người.


Cũng là một toà núi, nhưng khác với toà núi vàng bạc châu báu mà Tham lam luôn ôm chầm lấy, đây là một toà núi thịt mỡ, thịt dư chồng lên nhau xếp thành núi thịt mỡ, cao tầm mười mấy mét, trên người Ma Tướng Tham ăn là từng tầng từng tầng thịt mỡ rũ xuống, cơ hồ nhìn không thấy được mông của hắn ta đang ngồi trên ghế dựa, hắn ta đàn nằm sấp trước một cái bàn ăn thật lớn, một tay cầm chân giò hun khói to cỡ cánh tay của một người đàn ông trưởng thành, một tay cầm 1 miếng pizza 12 tấc, một ngụm liền cắn xuống hơn phân nửa miếng pizza, hắn ta ưỡn cái ngực nhìn còn đầy đặn hơn đàn bà ra, nhưng ngực của hắn ta không hề có tí gợi cảm nào, ở trên vung vãi đầy cặn thức ăn, có cái đã hư thối biến chất, lẫn lộn cùng làn da chảy ra một lớp dầu trơn, tràn ngập mùi vị hư thối, còn có ruồi bọ bay xung quanh.


"Oẹ..." Hùng Gia Bảo kém chút nữa đã phun ra nhưng anh ta bụm miệng lại kịp lúc.


Ma Tướng Tham ăn cũng không để ý nhiều gì đến anh ta, trong miệng hắn ta nhét đầy thức ăn, còn chưa kịp nhai thì đã lung tung nuốt xuống, sau đó lại nhét thêm miếng thịt xông khói vào miệng, pizza được ăn sạch, hắn ta liền thuận tay cầm lấy một cái chân gà tây thật lớn trên bàn, ngay sau đó liền nhét vào miệng, đợi khi lấy ra, chân gà tây chỉ còn lại xương...


Hùng Gia Bảo vừa nhìn một chút đã cảm thấy cả người khó chịu, nhưng anh ta suy nghĩ một chút, Ma Tướng Tham ăn tính ra tốt hơn những người còn lại một chút, không phải chỉ là ăn gì đó thôi à, có ăn còn có thể hoàn thành nhiệm vụ thì không còn chuyện gì tốt hơn, vì thế anh ta điều chỉnh là tâm tình của mình, mở miệng, gọn gàng dứt khoát mà bày tỏ ý đồ anh ta đến đây với Ma Tướng Tham ăn, kết quả Ma Tướng Thăm ăn dừng lạid dộng tác của mình, nghiêng đầu sang, từ trên cao nhìn anh ta, giọng nói ong ong chấn động đau cả màng nhĩ: "Ngươi gầy quá, vừa nhìn liền biết không phải người của ta, ngươi không thể gia nhập trận doanh của ta."


Thức ăn chưa được nuốt xuống trong miệng của hắn ta phun đầy lên mặt Hùng Gia Bảo, khiến Hùng Gia Bảo liên tục lùi về sau, nhưng ngoại trừ cái này thì thái độ của Ma Tướng Tham ăn xem như cũng không tệ, Hùng Gia Bảo cũng thả lỏng một chút, anh ta lắc lắc đầu khiến thức ăn trên mặt rớt xuống, nói: "Tôi có thể ăn để mập lên, ngài có yêu cầu gì xin hãy nói với tôi, tôi nhất định sẽ làm được !"


Ma Tướng Tham ăn cũng không làm khó anh ta, chỉ gọi hai tiếng "Người đâu" liền có một ác ma mặc áo giáp, cầm cây giáo dài đội mũ giáp, còn có một cái bụng to béo lúc la lúc lắc bước đến, nói với Hùng Gia Bảo: "Đi theo ta."


Hùng Gia Bảo nhìn Ma Tướng Tham ăn, sau khi phát hiện đối phương đã tiếp tục vùi đầu vào đống thức ăn, trên mặt tràn đầy hạnh phúc, hoàn toàn không muốn để ý đến anh ta, anh ta đành phải đi theo sau tên ác ma béo đến nhanh đi nhanh, bước về hướng một cánh cửa ở một sườn khác của sảnh lớn.


.


HLTT: Đoạn mấy con trùng, con sâu gì đó mấy bạn đừng để ý quá nha, bởi vì mình edit mà không dò lại raw hay tra baidu, mình gớm nhất mấy con này mong các bạn thông cảm T--T


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện