Hướng Dẫn Chạy Trốn Khỏi Game Kinh Dị

Kiệt Tử


trước sau

Tân Manh trả lại tấm thiệp cho Lý Hữu Căn, ánh mắt đảo qua trên mặt mấy người kia, đem vẻ mặt của mọi người thu vào mắt, khẽ cau mày, cậu thấp giọng mở miệng, "Còn có một vấn đề."

Hùng Gia Bảo rất tín phục Tân Manh, nhanh chóng hỏi: "Vấn đề gì?"

Tân Manh nói: "Các anh có nghĩ tới hay không, người quân đội tới chắc chắn không ít, hơn nữa đều tập trung ở một nơi, nhiều tang thi như vậy, làm sao chúng ta mới bảo đảm có thể lấy được súng mà không bị thương? Xe không thể tiếp tục cán tang thi, đã bị hỏng không thể sửa chữa, chúng ta chỉ có thể gϊếŧ thẳng một đường, nguy hiểm đến mức nào cũng chỉ là phụ, cho dù chúng ta lấy được súng, trong các anh ai có thể dùng được? Đều chưa từng tập luyện, bắn không trúng mục tiêu cũng chỉ là một khối sắt vụn, còn dễ ngộ thương người phe mình, cho nên rốt cuộc có nên mạo hiểm hay không, còn phải suy nghĩ thêm."

Lời nói này như một chậu nước lạnh tạt xuống, dội tỉnh mấy người đang lâm vào trạng thái cuồng nhiệt, bầu không khí lập tức đông lạnh, Hùng Gia Bảo cùng Lý Hữu Căn hai mặt nhìn nhau, trong mắt không khỏi lộ ra vẻ chần chờ, Đổng Tu lại không muốn thấy có người cướp danh tiếng của hắn, huống chi hắn muốn lấy súng còn có tư tâm của mình, làm sao có thể để mấy câu nói của Tân Manh phá hủy, hắn cười lạnh một tiếng, "Sợ thì cứ nói thẳng ra là sợ đi, đừng khiến người khác cũng sợ đầu sợ đuôi giống như cậu, nơi này nguy hiểm như vậy, không mang bên người loại vĩ khí như súng, lúc nào chết cũng không biết. Xe hỏng có thể đổi, trên đường có nhiều xe như vậy, còn sợ không tìm ra một chiếc có thể chạy? Kỹ thuật bắn súng không trúng cũng có thể luyện, nếu là quân nhân, vậy súng với đạn nhất định không thiếu, cho dù không trúng, bắn hết mấy băng đạn, kiểu gì cũng trúng."

Hắn quay đầu, ánh mắt kiên định, "Tôi đề nghị, trực tiếp bỏ phiếu lựa chọn!"

Nói xong nhìn về phía Tân Manh, Tân Manh dừng một chút, gật đầu, "Được, tôi chọn không đi."

Đổng Tu nói, "Tôi chọn đi." Sau đó chuyển tầm mắt lên trên người Hùng Gia Bảo, Hùng Gia Bảo do dự trong chốc lát, áy náy nhìn Tân Manh một cái, giơ tay lên yếu ớt nói, "Tôi cũng muốn lấy súng."

Ánh mắt ba người đều nhìn về người cuối cùng là Lý Hữu Căn, da mặt Lý Hữu Căn co rụt lại một hồi, ánh mắt lấp loé, cuối cùng hắng giọng một cái, nghĩa chính ngôn từ nói, "Tôi nghĩ là, có vũ khí thì tương đối an toàn hơn, tuy tôi là đảng viên, tôi, tôi chắn chắn sẽ không tự mình cầm súng đâu, nhưng mà, mặt trên cũng thường thường giảng, thời kỳ bất thường chính sách rối loạn mà..."

Nghĩa là ủng hộ đi.

Kết quả ba so với một, Tân Manh cũng không nói được gì, chỉ nói, "Vậy thì đi thôi, nhưng chúng ta còn có một đồng đội, phải chờ hắn đến đây hội họp, tỷ lệ thành công có thể cao hơn một chút."

Lý Hữu Căn thấy số lượng không đúng, hỏi: "Không phải còn kém hai cái?"

Lúc này mấy người còn lại mới nhớ ra, dưới tầng một còn có một cô gái nữa, không biết cô ta có đi cùng bọn họ hay không, Tân Manh nghĩ ngày mai phải xuống hỏi thử một câu.

Đổng Tu lấy kính mắt xuống, kéo qua ra giường hàng mẫu mềm mại chậm rãi lau chùi, "Không thể luôn ở đây chờ mãi, nếu như trước chiều nay người kia còn chưa tới hội họp, chúng ta cứ đi tìm súng trước, chờ lấy được súng rồi hẵng đi tìm người."

Kết quả vừa rạng sáng ngày hôm sau, người cuối cùng kia đã đứng trước mặt bọn họ.

"Oa!" Hùng Gia Bảo xoay quanh người kia, "Thật là ngầu!" Nói xong, còn đưa tay nặn nặn cơ bắp phồng lên trên cánh tay người ta, đôi mắt đã sáng như sao, "Anh em, cậu làm nghề gì? Cơ bắp này luyện ra thế nào vậy?"

Người đàn ông cường tráng kia nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng sáng, tiện tay đem một ống thép to bằng cánh tay trẻ con gác lên sau gáy, một tay đút túi, dáng vẻ tiêu sái, "Tôi là huấn luyện viên thể hình, gọi tôi Kiệt Tử là được."

Người này vóc người không cao, chỉ cao khoảng 1m7, nhưng toàn thân đều là bắp thịt rắn chắc, có hơi khoa trương, nhưng trong hoàn cảnh này chắc chắn rất dễ đem lại cho người khác cảm giác an toàn, ngay cả Đổng Tu luôn ngạo mạn xoi mói cũng chủ động tiến lên bắt tay với gã, thuận tiện nói rõ với gã tình huống hiện tại.

Hai người khác cũng vây bên người gã, chỉ trừ Tân Manh, cậu đứng hơi xa một chút, nhìn tên cơ bắp này, không biết làm sao lại cảm thấy hơi khó chịu, nhưng vẫn không nói được là vì sao, ánh mắt xẹt qua làn da màu đồng cổ cùng tấm lưng rắn chắc của đối phương, đột nhiên hỏi một câu, "Băng tay của anh đâu?"

Mấy người kia ngừng nói chuyện, đều nhìn về hai cánh tay của Kiệt Tử, lại không thấy dấu hiện quen thuộc, Kiệt Tử gãi gãi đầu, "A, cậu nói thứ ở trên ống tay áo, có viết chữ S gì đó? Nó ở trên áo khoác của tôi, sau lại bị tang thi cào rách, không biết đã vứt đi đâu rồi."

Tân Manh ngờ vực nhìn gã, lại không thấy dấu vết gì từ trên mặt gã, biểu tình Kiệt Tử không hề khác thường, trái lại nghi hoặc nhìn qua, chấm hỏi đầy đầu, Đổng Tu nhìn Kiệt Tử một chút, nói, "Không có việc gì, băng tay đã vứt đi thì thôi, ngược lại bên trong trò chơi này chỉ có mấy người chơi là chúng ta, thứ khác đều trở thành quái vật, sao có thể có vấn đề gì được."

Hùng Gia Bảo cũng tiến đến Tân Manh bên tai nhỏ giọng nói, "Vừa nãy tôi sờ thử rồi, thân thể có nhiệt độ, tim vẫn đập, là người sống, không phải tang thi giả trang!"

Hắn đắc ý dào dạt vụиɠ ŧяộʍ lấy bộ dáng nhíu mày Tân Manh để đùa giỡn cậu một chút, chắc do cậu nghĩ nhiều, lại nhìn Kiệt Tử, không phát hiện ra vấn đề gì, nghĩ rằng nếu gã biết được hình dạng của băng tay, vậy chắc là để mất thật rồi, cái này cũng không sao, chờ sau khi thăng cấp trò chơi chắc sẽ gặp nữa.

Cảm giác khó chịu lúc nãy chắc là do hình thể của Kiệt Tử, rõ ràng là bắp thịt cuồn cuộn, lớn lên mạnh mẽ như Schwarzenegger (1), nhưng lại không cao như người ta, nhìn qua như khúc gỗ ục ịch rắn chắc, có chút buồn cười, mà nhìn lâu hơn chút, cũng coi như vừa mắt.

Không có vấn đề gì, mắt thấy bốn người kia đang trao đổi tình huống của nhau, Tân Manh tiếp tục thực hiện việc ngày hôm qua định làm —— hỏi xem thiếu nữ tầng dưới có muốn đi với bọn họ hay không.

Để cam đoan siêu thị trong khu thương mại không bị trộm cướp, nên chỉ có một lối vào siêu thị, thang máy chỉ có thể xuống tầng một, sau đó phải đi thang cuốn trên tầng một mới có thể đi xuống siêu thị dưới lòng đất.

Hôm qua bọn họ gõ cửa kêu mở, thiếu nữ không còn đóng cửa lại nữa, sáng sớm bọn Đổng Tu còn xuống đây lấy đồ ăn, bây giờ cửa kính mở toang, Tân Manh bước đến trước cửa, thấy bên trong vẫn là một mảnh đen tuyền, không có một bóng người.

Cậu không chắc thiếu nữ có còn ở đây hay không, liền đứng đó gõ cửa, cất giọng nói, "Tôi là Tân Manh, cô vẫn còn ở đây chứ?"

Một góc trong giá để hàng có bóng đen hơi giật giật, Tân Manh tinh mắt nhìn thấy, nhưng cậu không mạo muội tới gần, vẫn đứng tại chỗ hỏi, "Chúng tôi định lát nữa sẽ đi tìm đường rời khỏi trấn nhỏ, cô muốn đi cùng nhóm bọn tôi, hay là ở lại nơi này?"

Cái bóng không nhúc nhích.

Tân Manh lại hỏi thêm một lần, không có bất kỳ câu trả lời nào, cậu đành phải im lặng, nghĩ thầm xem ra thiếu nữ vẫn muốn đợi ở đây.

Cũng phải, so với bên ngoài có quái vật ăn thịt người nằm đầy đất, nơi này an toàn hơn rất nhiều, huống chi lấy tâm phòng bị trầm trọng của thiếu nữ mà nói, vốn không hề tin tưởng bọn họ, lựa chọn trốn tránh một mình cũng rất bình thường, Tân Manh không có thất vọng hay không thất vọng, đây là do thiếu nữ tự mình lựa chọn, cậu sẽ không can thiệp, nhưng vẫn tốt bụng dặn dò một câu, "Vậy chúng tôi đi trước, nếu ba ngày sau... Ba ngày sau còn chưa thăng cấp trò chơi, vậy nói rõ rằng chúng tôi đã thất bại, cô phải tính toán thật kỹ cho mình."

Nói xong, cậu quay người rời đi, đến lúc thang cuốn đã lên tới một nửa, đột nhiên lại nghe thấy phía sau truyền tới tiếng bước chân rất nhẹ, quay đầu nhìn, liền thấy thiếu nữ đang yên lặng đi sau cậu, vẫn rũ đầu xuống, tóc mái đen dài che hết hai bên
má, chỉ lộ ra một khe hở nhỏ ở chính giữa, cứ như vậy không cảm xúc nhìn Tân Manh, dọa cậu tim đập nhanh muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Ngẫm lại mấy đội hữu kia của cậu, Tân Manh thực sự là "sinh không thể luyến" (2),hi vọng người cuối cùng là Kiệt Tử này có thể bình thường một chút.

Mang theo thiếu nữ không biết vì sao lại đổi chủ ý tập hợp với mọi người, Lỹ Hữu Căn cùng Kiệt Tử chưa từng gặp cô hiếu kỳ nhìn cô chằm chằm, nhưng thiếu nữ căn bản không quan tâm tới bọn họ, cũng không tới gần, một mình yên lặng cúi thấp đầu, trước sau vẫn duy trì khoảng cách nhất định với bọn họ.

Cho đến giờ, không ai biết tên của thiếu nữ, tuổi tác, quá khứ, chỉ biết tâm phòng bị của nàng rất kinh người, lúc nhìn thẳng vào người khác ánh sáng lạnh nơi đáy mắt khiến lòng người phát lạnh, ngoại trừ Tân Manh, những người khác đều không hẹn mà đều không nói chuyện với cô.

"Tân Manh chú em, trên tấm thiệp của cô ta viết cái gì thế?" Lý Hữu Căn nhìn thiếu nữ vài lần, lén lút kề sát bên tai Tân Manh hỏi.

Tân Manh nhún vai, "Không biết, tôi đã hỏi cô ấy rồi, cô ấy không phản ứng."

Lúc đó nếu không phải cô gái vẫn trợn mắt nhìn cậu, cậu thậm chí còn hoài nghi đối phương vốn không nghe thấy.

"Cái này không được rồi, " Lý Hữu Căn rụt cổ lại chà xát ngón tay, cau mày nói, "Lỡ như trên thiệp của cô ta có viết lối ra, chúng ta không thấy chẳng phải sẽ đi tìm lung tung như con ruồi không đầu sao, vậy rất nguy hiểm! Nếu không, cậu đi hỏi thêm lần nữa?"

"Điều đó là không thể!" Lúc này, Kiệt Tử đột nhiên chen vào nói, "Bởi vì lối ra ở trên thiệp của tôi, trên đó viết đi theo hướng Tây."

"Thiệp của anh đâu?" Tân Manh hỏi.

Kiệt Tử gãi gãi sau gáy, "Cũng để trong áo khoác, không tìm thấy, ngược lại trên đó có ý như vậy, kêu chúng ta đi về phía Tây, thật ra tôi đã đi thử về phía Tây một lần, lúc sau nhìn thấy chữ trên lầu mới quay lại đây. Phía Tây có cục cảnh sát, bên trong có rất nhiều tang thi mặc quân phục, trong tay còn cầm súng."

Quân phục, súng!

Chính là quân nhân tang thi mà bọn họ muốn tìm!

Mấy người đều rất hưng phấn, đặc biệt là Hùng Gia Bảo, quả thực muốn nhảy cẫng lên, giống như đã cầm súng trong tay, dùng hai tay giả thành tư thế cầm súng, luôn miệng kêu "dududududu" với Tân Manh và Lý Hữu Căn, tựa như học sinh tiểu học, nước miếng suýt nữa phun lên mặt hai người, Đổng Tu dường như đã sớm biết trước, kéo dài khoảng cách với Hùng Gia Bảo trước một bước, lúc này đang bình tĩnh lau mắt kính, rồi đeo lên, tròng kính bóng loáng xẹt qua tia sáng lạnh, rời giường nhanh chân đi ra ngoài, quay lưng về phía mọi người, cực kỳ tiêu sái vung tay lên, "Xuất phát!"

Hùng Gia Bảo cùng Lỹ Hữu Căn lập tức phối hợp vỗ tay ba ba ba, "Anh Đổng quá tuấn tú! Anh Đổng uy vũ!"

Đổng Tu ngạo mạn nhìn xuống mọi người, hừ ra một tiếng từ trong lỗ mũi.

Tân Manh: "..."

Đám người bắt đầu thu dọn đồ đạc, trên người mỗi người đều mặc mấy tầng quần áo dày, bọc kín tất cả những chỗ có thể để lộ làn da ra ngoài, để ngừa bị tang thi cào trầy, rồi thu thập ba lô chứa đầy thức ăn nước uống cùng vũ khí, đi thang máy xuống tầng một, Land Rover vẫn đang chặn trước cửa, cửa buồng lái cùng ghế phó lái đều mở rộng.

Mấy người quay đầu nhìn về phía Kiệt Tử, Kiệt Tử cào tóc, ngượng ngùng xin lỗi, "Tôi đi vào từ chỗ kia, lúc đó vội đi tìm các anh, quên đóng cửa, thực sự rất xin lỗi."

Hùng Gia Bảo vỗ vai gã, "Không sao, lần sau nhớ cẩn thận một chút, may là bây giờ bên ngoài không có tang thi."

Lý Hữu Căn lại đứng một bên nói thầm, "Cái gì mà không sao, tiến vào thì tiến vào đi, sao còn để cửa đó cho tang thi, nếu như tang thi cũng chui vào trong đó rồi vô đây, đánh lén một lần thôi, chúng ta có mà chạy đằng trời."

Kiệt Tử rất lúng túng, không ngừng xin lỗi, trên trán đã ướt mồ hôi, sau cùng vẫn do Đổng Tu nói một câu "lần sau nhớ chú ý", lần này không tính, Lý Hữu Căn mới yên tĩnh, nhưng vẫn đứng đó hầm hừ.

Thiếu nữ đi phía sau đoàn người hé mắt nhìn bọn họ, lại nhìn Tân Manh đang đứng một bên không nói lời nào, lẳng lặng cúi đầu.

Dựa theo lúc thường, là Tân Manh phụ trách lái xe, những người khác phải ngồi trong xe chen lấn một chút, nhưng ngay khi Tân Manh đang định ngồi vào ghế lái, Kiệt Tử vội vàng nói, "Nếu không để tôi lái xe đi, tôi biết vị trí của cục cảnh sát, có thể trực tiếp đến đó."

Hùng Gia Bảo cũng phụ họa: "Tân lão đệ, trước đây Kiệt Tử hắn có thể đua xe, kỹ thuật cũng đứng hàng đầu luôn đó!" Nói xong còn giơ ngón tay cái, trừng mắt nhìn Kiệt Tử.

Kiệt Tử ngượng ngùng vò đầu.

Hôm nay hai người gặp nhau lần đầu, chỉ hàn huyên trong chốc lát, lại đều có cảm giác hận không thể gặp nhau sớm hơn, lúc này đã xưng anh gọi em, quan hệ tốt đến mức hận không thể mặc cùng một chiếc qυầи ɭóŧ, Hùng Gia Bảo cũng quên rằng lúc trước hắn luôn kề cận Tân Manh, hiện tại vị trí anh em tốt lập tức đổi người.

Tân Manh thấy thế, thức thời không nói trên xe có bản đồ, tùy tiện gật đầu rồi nhường lại vị trí, Kiệt Tử để cậu ngồi phó lái, Tân Manh lại nhìn thiếu nữ một hồi, nói, "Để cô ấy ngồi đi, dù sao cũng là cô gái, chen giữa chúng ta cũng không thích hợp cho lắm."

Thiếu nữ thông qua khe nhỏ giữa mái tóc nhìn chằm chằm vào cậu.

Tân Manh: "..."

Vẫn thật là đáng sợ QAQ.

Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường:

Tôi là đảng viên: Tôi chính là đảng viên nha, phải đáp lại lời hiệu triệu của chính sách quốc gia, kiên quyết không làm việc trái với ý chí của tập thể!

Smart nhất thống giang hồ: Vậy tại sao anh vừa nhìn thấy súng đã chạy mất dép, còn một tay ôm hai khẩu?

Tôi là đảng viên: Tôi... Tôi đây là làm theo lời Mao chủ tịch, chính quyền là từ dưới nòng súng mà ra!

Smart nhất thống giang hồ: A? Vậy chính quyền cũng có thể bắn ra DUDUDUDUDU hả? Vậy anh không cần dùng đạn đúng không? Cho tui hết đi!

Tôi là đảng viên:...

Giải thích:

(1)Arnold Alois Schwarzenegger là vận động viên thể dục thể hình, diễn viên điện ảnh và chính khách Cộng hòa người Mỹ gốc Áo làm Thống đốc California thứ 38. Schwarzenegger bắt đầu tập thể hình khi mới 15 tuổi và được coi là một trong những gương mặt quan trọng nhất trong lịch sử môn thể hình. Schwarzenegger vẫn là một nhân vật quan trọng của môn thể hình dù đã rút lui khá lâu, và ông đã viết nhiều cuốn sách cũng như các bài báo về môn này. (Nguồn: Wikipedia)

(2) Sinh không thể luyến có 2 nghĩa:

1. Là một bài hát tiếng Quảng Đông do nhóm nhạc Hongkong Mu"z sáng tác biểu diễn.

2. Sinh ra đã định sẵn là cô độc.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện